Tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn!
Vòng bạn bè của viện trưởng Hách thay đổi, ông có vẻ không vui: “Thằng nhóc này đúng là chó mà, bình thường luôn miệng gọi ông anh già vui vẻ như vậy, cuối cùng lại âm thầm đưa tên mình vào danh sách đen.”
Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện bọn họ.
Đáng ra bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bọn họ phải là người đưa ra thông cáo đầu tiên, tự khen bản thân một vố, ai ngờ lại bị người ta nhanh chân đến trước.
Thử hỏi sao nuốt trôi cục tức này.
Viện trưởng Hách ngồi trước máy tính, đăng nhập nền tảng official website, hai tay đặt trên bàn phím, mà bản thân thì vẫn hơi trầm tư.
.
Tiêu đề thật hoàn mỹ làm sao, mười ngón tay di chuyển nhanh đến nỗi xuất hiện tàn ảnh, tiếng lạch cạch gõ phím vang lên không ngớt. Nếu đã bắt được cơ hội nhất định phải đánh vào tiêu chí người bệnh một chút, nếu không cái đầu tóc bạc trắng do suy nghĩ bao năm nay thành công cốc ư?
Dù các người có ôm công lao vào mình thì cậu ta vẫn là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện tôi.
Tại bệnh viện.
Lâm Phàm và Trương lão đầu ngồi khoanh chân trên giường, ngây người nhìn chai Coca và Sprite trong tay.
“Đây không phải Coca, khó uống quá!”
“Đây không phải Sprite, khó uống quá!”
“Tôi muốn uống Coca.”
“Tôi muốn uống Sprite.”
Trương Hồng Dân ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không dám hé răng nói nửa lời. Rõ ràng hai người bệnh tâm thần này đang lên cơn, cả hai uống Coca và Sprite, nhưng lại khẳng định không phải.
Y tá đứng ở cửa nghe cuộc đối thoại giữa hai bệnh nhân tâm thần cũng không dám nói lời nào.
Bác sĩ đã nói qua với cô ta, người bệnh nói thế nào là thế ấy, đừng tranh cãi với bọn họ, bởi nó sẽ chẳng đem lại bất kỳ lợi ích gì, cứ im lặng là tốt nhất.
Trương lão đầu chọc cẳng chân Lâm Phàm, chỉ vào gã chột mắt, nói: “Ông ta đúng là người tốt.”
“Tại sao?” Lâm Phàm hỏi.
“Ông ta không đòi đồng hồ của tôi, đã vậy còn cho tôi tiền.” Trương lão đầu nhìn chiếc đồng hồ mà ông ấy bỏ cả đống tiền để mua, mặc dù nó thường xuyên xảy ra vấn đề, nhưng ông ấy vẫn rất thích.
“Vậy thì ông ta đúng là người tốt.” Lâm Phàm nói.
Hai người giơ đồ uống trong tay lên, uống ừng ực mấy hớp.
Gã chột mắt lại nói: “Vừa nãy cậu đã đồng ý sẽ nói tình hình của chính bản thân cậu, giờ có thể nói được chưa?”
“Có thể.” Lâm Phàm trả lời một cách bình tĩnh.
“Cậu thật sự dùng điện để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể mình ư? Lúc ấy cậu có cảm giác gì?” Gã chột mắt hỏi, ông ta nhìn lướt qua viện trưởng Hách đang sửa lại đống tài liệu, cậu đã làm nhiều lần vẫn không chết, chắc chắn là có vấn đề.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ: “Tôi không có cảm giác gì cả, chỉ hơi ê ẩm, choáng váng, cơ thể tê tái một chút, nói chung là không rõ nữa.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn làm như vậy?” Gã chột mắt hỏi.
“Tôi muốn tu luyện.” Lâm Phàm nhìn gã chột mắt, sau lại tiếp tục: “Hiệu quả khá tốt, ông ta lại đâm cho tôi mấy mũi, vậy càng thoải mái. Ông cũng bị ông ta tiêm hai lần, chẳng lẽ ông không thấy thoải mái?”
Gã chột mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn Trương lão đầu, thở dài một hơi.
Quả nhiên, là do ông ta suy nghĩ quá nhiều.
Đúng là không nên giao tiếp nhiều với bệnh nhân tâm thần, ông ta đã chịu thua, cũng không muốn truy vấn thêm gì nữa. Tất thảy là do ông ta suy nghĩ quá lố, cho rằng có thể hỏi được vấn đề gì đó.
Kể ra thì một tỷ bảy cũng không phải con số quá cao, ông ta không cần lo lắng, lỗ vốn là phúc, chỉ cần sau này nắm rõ là được.
Gã chột mắt quay đầu đi, không muốn dây dưa với bọn họ thêm một câu nào nữa.
Bầu trời dần chuyển màu đen.
“Lão Trương, ông có đói bụng không?” Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu vuốt bụng: “Cũng hơi.”
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” Lâm Phàm nói.
“Được.”
Hai bệnh nhân tâm thần xỏ giày, đi ra bên ngoài. Y tá đứng canh cửa tới kỳ kinh nguyệt nên chạy vào WC thay băng vệ sinh, tạm thời không đứng đó, để hai người bọn họ chớp lấy cơ hội.
Gã chột mắt nhìn hai người rời đi, lấy điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm.
[Ngày mai tôi về, đêm nay mấy người đi tuần tra trong thành phố đi, chia bốn người một nhóm, nếu phát hiện tà vật cứ gϊếŧ không tha.]
Lâm Phàm và Trương lão đầu nắm tay nhau, thong dong sải bước trên hành lang bệnh viện.
Một chàng trai trẻ tuổi thấy cảnh tượng này, cậu ta xúc động vô cùng. Cậu ta nghĩ về người bố nắm tay cậu ta khi còn nhỏ, làm bạn với cậu ta, mà giờ người bố ấy đã già, bản thân cậu ta cũng đã trưởng thành, cuối cùng lại chẳng còn cảnh hai bố con cùng nắm tay nhau đi như hồi nhỏ nữa.
Bởi vì cậu ta cảm thấy ngượng ngùng, đằng nào cũng đã lớn, sao lại nắm tay nhau như xưa được.
“Con trai, con sao vậy?” Bệnh nhân già nua thấy con trai đứng ngây người ở đó bèn mở miệng dò hỏi.
Chàng trai trẻ kia đáp: “Bố, để con dắt bố đi, giống như ngày xưa bố nắm tay con vậy.”
Bệnh nhân già kia sững sờ, sau đó cũng cười đáp: “Con trai, nắm tay bố nào.”
“Dạ.”
Một hình ảnh ấm áp xuất hiện.
Đó là nhờ sự ảnh hưởng từ hai bệnh nhân tâm thần.
Lâm Phàm và Trương lão đầu đứng dưới tầng bệnh viện, nhìn quanh bốn phía với nét mặt hết sức bình tĩnh, cũng có chút mê mang.
“Giờ chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
“Không biết.”
“Vậy tới kia xem thử.”
“Được.”
Trong một rừng cây nhỏ cách xa bệnh viện.
Xào xạc!
Một bóng đen vụt qua, quấn quanh nhánh cây.
Một con rắn nhỏ dài khoảng hơn một mét quấn quanh nhánh cây, trên thân nó là hoa văn màu đen đỏ xen kẽ nhau, vảy rắn lấp lánh ánh sáng, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh đang chăm chú quan sát sinh vật trong bóng đêm.
Đầu lưỡi nó thè ra.
Tạo âm thanh khè khè.
Nếu người của cục dị năng ở thành phố Diên Hải nhìn thấy con rắn này, chắc chắn họ sẽ nhận ra đây là tà vậy cấp hai – Huyền Xà. Một loại tà vật máu lạnh vô tình, hơn nữa nó rất khó giải quyết, ba bốn loại cùng cấp tầm thường vốn không phải đối thủ của Huyền Xà.
Nó thường trốn trong bóng tối, tung một đòn hạ gục đối thủ.
Độc tố rất mạnh.
Huyền Xà vô cùng tức giận, nó thực sự khó chịu về những đồng loại có thể thu nhỏ hình dạng rồi trở thành thứ gì đó rất dễ thương, rõ ràng mặt mày gớm ghiếc và dữ tợn vô cùng, nhưng sau khi thu nhỏ lại được con người ưa thích.
Nhờ sự yêu thích của con người mà chúng có thể ẩn mình rất lâu, khó bị người ta phát hiện.
Còn Huyền Xà nó thì sao? Tất nhiên nó cũng có thay đổi, nhưng vận may rất ít! Sau khi thu nhỏ nó chủ động đi tìm kiếm con người, vốn tưởng sẽ được thích, nhưng không ngờ lại dọa con người sợ tới nỗi kêu la oái oái rồi lấy đồ vật đập nó.
Nó ngẫm lại, nghĩ sẽ tìm một người to gan lớn mật. Ai ngờ sau khi tên kia nhìn thấy nó lại chảy nước miếng, nói đêm nay có thể ăn canh rắn rồi.
Huyền Xà vô cùng tức giận, hậu quả đương nhiên sẽ rất nghiêm trọng.
“Đám con người ngu xuẩn, không nhận ra sự đáng yêu của Huyền Xà ta ư?”
Nó trốn trong rừng cây bệnh viện, lẳng lặng chờ đợi cơ hội, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một người phụ nữ kéo một người đàn ông vào sâu trong rừng cây, sau đó sẽ phát ra những âm thanh nặng nề.
Ưm~ Ưm~
Âm thanh vô cùng kỳ lạ.
Ngoài bìa rừng.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài khoảng ba, bốn mươi tuổi đang dựa vào gốc cây tạo dáng, nháy mắt đưa tình với người đàn ông đi ngang. Dưới ánh đèn tối tăm, trông cô ta có phần quyến rũ.
Cả Lâm Phàm và Trương lão đầu đều đang đói bụng.
Bọn họ đi rất xa nhưng không tìm thấy chỗ để ăn cơm.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có chỗ nào bán đồ ăn không? Chúng tôi đang rất đói bụng.”
Thấy người phụ nữ ngoắc ngón tay về phía mình, Lâm Phàm tưởng đối phương muốn giúp bọn họ, vội chạy tới dò hỏi.
Gái mại da^ʍ nhìn Lâm Phàm và Trương lão đầu, nở nụ cười quyến rũ:
“Đói bụng ư? Đợi lát nữa tôi bảo đảm hai người sẽ được ăn no, đi theo tôi, thêm hai người nữa là vừa đủ.”
“Tám mươi mốt cũng khá rẻ.”
Lâm Phàm và Trương lão đầu liếc nhìn nhau, gãi đầu: “Chúng tôi không có tiền.”
“Tám mươi mà còn kêu đắt, tôi thấy cậu đẹp trai anh tuấn, mấy chị em sẽ lấy rẻ cho cậu thôi. Tính cậu năm mươi, còn cái ông già kia chỉ có thể là tám mươi, một trăm ba cũng được.” Gái mại da^ʍ õng ẹo tạo dáng.
“Chúng tôi không có tiền.” Lâm Phàm nói.
“Chúng tôi đói bụng.” Trương lão đầu trả lời.
Gái mại da^ʍ nhìn nét mặt hai người không giống nói giỡn, cô ta lập tức thay đổi thái độ, nói với vẻ không kiên nhẫn: “Không có tiền hai người tới đây làm gì?”
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời: “Tôi thấy cô vẫy tay, tưởng cô sẽ giúp tôi nên mới chạy tới.”
“Ừm, đúng vậy đấy. Đừng có ác ý với chúng tôi, chúng tôi không phải người xấu.”
Trương lão đầu nói với vẻ sợ hãi.
Gái mại da^ʍ có cảm giác đầu óc hai tên này không được bình thường.
Nên không muốn nhiều lời thêm nữa.
Nhờ ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn thấy thẻ bài treo trên cổ hai người, tò mò cầm lên xem xét kỹ.
Hả?
“Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn…”
“Hai người là bệnh nhân tâm thần?” Gái mại da^ʍ hô lên với vẻ kinh ngạc.
Lâm Phàm và Trương lão đầu lắc đầu đáp: “Chúng tôi không phải bệnh nhân tâm thần.”
“Tấm thẻ này vẫn treo trên người các cậu đây, còn nói không phải à?”
Gái mại da^ʍ khϊếp sợ, cô ta không ngờ mình lại nói chuyện với bệnh nhân tâm thần.
Quá kinh khủng.
Đồng thời, cô ta cũng có chút đồng cảm.