Cường Giả Đến Từ Trại Tâm Thần

Chương 5: Nơ con bướm xinh đẹp

Bảy giờ tối.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bắt kịp thời đại, viện trưởng triệu tập bệnh nhân tâm thần tập trung tại phòng nghỉ, xem thời sự.

Đã từng có người cho rằng tình huống này không tốt, dễ dàng tạo nên xung đột.

Hơn nữa bệnh nhân tâm thần làm sao hiểu thời sự nói cái gì, nếu bọn họ có thể hiểu được thì đã không phải bệnh nhân tâm thần.

Nhưng cuối cùng viện trưởng Hách bài trừ mọi ý kiến, xác định xem thời sự vào 7 giờ tối, dùng lời ông tới nói thì chính là, cho dù là bệnh nhân tâm thần thì như thế nào, bọn họ cũng có quyền biết quốc gia nơi mình đang sống xảy ra chuyện gì.

Phòng nghỉ.

Trong màn hình truyền đến giọng nói quen thuộc.

Mỗi một vị bệnh nhân tâm thần đều ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt.

Hình ảnh MC nữ tóc ngắn sáng sủa xuất hiện.

“Mấy người xem, vợ tui xuất hiện rồi.”

“Đó là con gái tôi, tôi đổ phân đổ nướ© ŧıểυ cho nó mà nuôi nó lớn.”

“Tao còn hẹn có một trận chiến bên hồ vào đêm trăng tròn với nhỏ này, mà nhỏ này lại không dám tới, hèn.”

Trương lão đầu hỏi:

“Cậu quen cô ấy không?”

Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Quen.”

“Ai đấy?”

Trương lão đầu hỏi.

“Bạn gái.”

Squ đó Trương lão đầu và Lâm Phàm không nói gì với nhau nữa.

Qua hồi lâu sau, Trương lão đầu rất là nghiêm túc gật đầu:

“Tôi tin tưởng cậu.”

MC nữ: “Xin kính chào buổi tối các quý vị khán giả đang xem TV!”

“Hôm nay là thứ bảy ngày 29 tháng 2, hoan nghênh xem……”

Trương lão đầu xắn tay áo lên, rất nghi hoặc, trên đồng hồ ROLEX mấy tỉ bạc biểu hiện hôm nay là ngày 7 tháng 3, đâu có phải 29 tháng 2 đâu.

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt một thanh niên mang mắt kính rất dày, vỗ bờ vai của cậu ta:

“Ê! Tôi mới mua đồng hồ chỗ cậu, mà thời gian lại không giống với trên TV, cậu nhìn xem có phải sai rồi hay không.”

“Tôi đến xem.”

Thanh niên đeo kính lấy kính lúp từ túi áo ra, soi vào ngay cổ tay Trương lão đầu một cái:

“A, nhầm rồi, hiện tại tôi sẽ điều chỉnh cho ông một chút, ông yên tâm, ông là khách hàng VIP mua Rolex mấy tỉ, có bất luận vấn đề gì, tôi đều có thể sửa miễn phí cho ông.”

Chỉ thấy người đàn ông đeo kính dựng thẳng một ngón tay lên.

Dính chút nước miếng.

Cọ xát trên cổ tay Trương lão đầu, sau đó lấy ra một cây bút viết ‘29’ xuống.

“Sửa được rồi.”

Trương lão đầu lắc đầu nhìn kỹ, rất là vừa lòng gật đầu:

“Không tồi, thật là một cái đồng hồ tốt.”

Trong TV tiếp tục phát thời sự.

Bởi vì không còn xuất hiện thân ảnh nữ MC, các bệnh nhân tâm thần không an phận, lục tục muốn đi về ngủ.

Lâm Phàm cũng chưa hề ngồi vào chỗ kia, nâng đầu, lẳng lặng nhìn.

【 Tà vật Thái Sơn cấp 7 đã bị cường giả quốc gia của chúng ta chém gϊếŧ, thi thể được vận chuyển về viện nghiên cứu đặc biệt để tiến hành giải phẫu, hy vọng có thể phát hiện nhược điểm của tà vật, có chỗ để nhằm vào đối phó với bọn chúng. 】

【 Kế tiếp sẽ phát một tin tức khác, trường cấp 3 Mao Sơn là một trong những trường cấp 3 lớn nhất cả nước, tuyển sinh trên toàn quốc, bất kỳ ai dưới 20 tuổi đều có thể đăng ký tại cơ quan thành phố địa phương. 】

Lâm Phàm và Trương lão đầu trở lại phòng bệnh số 666, hai người nằm ở trên giường của riêng mình, nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết.

“Tôi phát hiện hình như tôi bị lừa.”

Trương lão đầu nói.

“Làm sao vậy?”

Lâm Phàm hỏi.

“Tôi phát hiện đồng hồ tôi mua hình như là hàng giả, luôn gặp trục trặc, nó lừa tôi mấy tỷ bạc, tôi rất khổ sở, nhưng mà tôi lại đánh không lại người ta, nên tôi chỉ có thể chịu đựng, hu hu hu…… Tôi khó chịu.”

Trương lão đầu khóc lóc nức nở nói.

“Có sữa đậu nành không? Tôi muốn uống sữa đậu nành.” Lâm Phàm nói.

“Có, tôi lấy cho cậu.”

Trương lão đầu mở ngăn tủ ở mép giường ra, lấy ra một túi sữa đậu nành từ hộp giấy:

“Này, Sprite.”

“Coca.”

Ục ục!

Bên ngoài rất an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng còi ô tô vang lên.

Hai người nằm ở trên giường lẳng lặng uống sữa đậu nành.

Dần dần, tiếng ngáy khò khò vang lên.

Trên vách tường cuối hành lang treo một cái đồng hồ.

23: 59.

Tích tắc tích tắc!

Kim giây nhanh chóng đi lại.

Đinh!

00: 00.

Ngày 29 tháng 2 trôi qua.

Mùng 1 tháng 3 buông xuống.

【 Cảnh tượng dị vực chính thức mở ra. 】

【 Mục tiêu lựa chọn: Hậu nhân thứ một trăm chín mươi chín của người sáng lập ‘Thiên Chuy Bách Luyện Pháp’, Trần Dương. 】

【 Nhiệm vụ: Trợ giúp Trần Dương trở thành tồn tại không ai dám bắt nạt trong trường học. 】

【 Thực lực thể chất dời đi: Trăm phần trăm. 】

【 Nhập giới! 】

Trời đã sáng!

Lâm Phàm mở to mắt, an tĩnh nằm ở trên giường, cảnh vật chung quanh có chút xa lạ, nhìn sang bên trái, nhìn sang bên phải, hết thảy thiết kế đều không giống bệnh viện tâm thần.

Chăn rất thơm, trong phòng cũng rất thơm.

Xốc chăn lên, đi soi gương trước.

Dung mạo đã biến thành một người khác, để tóc ngắn, trên mặt còn có chút xanh, mặc áo ngủ màu hồng phấn in hoạt hình đầy nữ tính.

“Hắn bị tâm thần à, sao lại có thể mặc áo ngủ như vậy.”

Lâm Phàm đứng ở trước gương nhìn một hồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi.

“Dương Dương, mau dậy đi, ăn cơm sáng rồi nhanh chóng đi học đi.”

Có rất nhiều ký ức truyền vào trong đầu Lâm Phàm.

Trần Dương, học sinh lớp 11, biệt danh là tên ẻo lả.

Lâm Phàm cởϊ áσ ngủ, thay đồng phục đã được gấp gọn gàng, mở cửa phòng ra đến phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi đến nhà ăn, nhìn thấy một vị phụ nữ trung niên vội tới vội đi, bưng cháo nóng hầm hập, bày biện lên trên bàn.

“Dương Dương, nhìn cái gì vậy? Nhanh chóng ăn cơm đi, đợi lát nữa đi học nhanh lên, buổi chiều ba con sẽ đến trường học phản ứng tình huống của con với các thầy cô giáo, những bạn học đó thật là quá đáng, Dương Dương nhà ta đáng yêu như thế, tốt bụng như thế, thế nhưng bọn họ còn có thể bắt nạt con, tức chết mẹ rồi.”

“Nhưng mà con cũng là thanh niên trai tráng, không thể luôn bị người khác bắt nạt, phải biết phản kháng lại hiểu hay không?”

Người phụ nữ trung niên lải nhải.

Lâm Phàm ngồi ở trước bàn ăn, nhìn cháo trước mặt, không ăn uống gì, nhìn sữa bò nguyên chất ở một bên, mở ra, đổ sữa bò vào trong cháo, khuấy đều.

“Cháo sữa đậu nành.”

Trên mặt cậu lộ ra nụ cười, thích sữa đậu nành nữa.

Lâm Phàm ôm chén, uống ực ực, người khác đều nói cậu bị bệnh tâm thần, nhưng cậu biết, mình tuyệt đối không phải bệnh nhân tâm thần, những người đó mới là bệnh nhân tâm thần, nhưng cậu không muốn tranh luận với bọn họ.

Hiện tại cậu đang đi vào dị vực, phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về.

Nhưng nhiệm vụ là cái gì?

Muốn hoàn thành như thế nào mới có thể tính là hoàn thành.

Không hiểu.

Thôi.

Vẫn nên đừng nghĩ.

Rất nhanh, Lâm Phàm ăn xong cháo, cầm tiền, căn cứ vào ký ức trong đầu, cậu phải đi học, đi tới cửa, liền phải tự mình đeo giày, người phụ nữ trung niên nhìn thấy Trần Dương muốn tự mình đeo giày, vội vã bỏ việc trong tay xuống, chạy chậm tới.

“Dương Dương, cái này để mẹ làm, hôm nay mẹ thắt cho Dương Dương một cái nơ con bướm xinh đẹp, tuyệt đối sẽ có rất nhiều cô bé thích Dương Dương nhà ta.”

“Được rồi, Dương Dương xem nè, mẹ buộc có đẹp không?”

Người phụ nữ trung niên chính là mẹ Trần Dương, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Dương Dương, dường như là muốn được khích lệ.

Lâm Phàm nhìn đối phương, lại cúi đầu nhìn nơ con bướm tinh xảo trên giày, trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư, cuối cùng yên lặng gật đầu.

“Đẹp.”

Người phụ nữ trung niên vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phàm: “Mẹ biết mà, Dương Dương tuyệt đối rất thích, rốt cuộc khi còn nhỏ con thích nơ con bướm nhất.”

“Mau đi học đi.”

“Nhớ đi đường cẩn thận.”