Ninh Phong Loan mặc một bộ hồng y thường ngày, trong tay áo cất giấu thứ mới vừa được lựa chọn kỹ càng, y đi đến ngoài phủ của tiểu sư muội Minh Duệ, gõ gõ cửa.
Minh Duệ mở cửa rất nhanh, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Phong Loan, nhưng ngay sau đó liền vui vẻ ra mặt, “Đại sư huynh xuất quan lúc nào thế, sao lại sẽ tìm đến ta?”
Nói rồi còn muốn vươn tay nắm lấy cánh tay của Ninh Phong Loan, kéo người vào bên trong.
Ninh Phong Loan né tránh theo bản năng, tay của Minh Duệ liền cứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ninh Phong Loan liên tục xin lỗi, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn nói đúng là riêng tư, thế là hít sâu một hơi cất bước đi vào động phủ của Minh Duệ.
Sau khi tiến vào, Ninh Phong Loan nghĩ đây là khuê phòng của nữ tử, thế là không dám nhìn lung tung, chỉ dựa lưng vào cửa đá xanh, nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình, giống như muốn nhìn chằm chằm nơi đó cho ra hẳn một cái lỗ mới thôi.
Nghĩ đến kế tiếp mình sẽ nói cái gì, khuôn mặt và vành tai của Ninh Phong Loan dần dần ửng hồng.
Mà Minh Duệ nhìn đại sư huynh im lặng đứng trước mặt của mình, nhìn vành tai ửng đỏ gần như muốn nhỏ cả máu của đối phương thì hận không thể ngậm nó luôn vào trong miệng, chậm rãi liếʍ láp, mυ'ŧ vào, sau đó làm ra chuyện quá đáng hơn, mãi cho đến khi nghe đối phương phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai, trêu chọc thân thể đối phương nở rộ ở dưới thân của mình giống như đóa hoa ……
Minh Duệ rất muốn trực tiếp làm như thế, bởi vì hắn đã nhẫn nại lâu lắm rồi, nhẫn nại đến xương cháy thịt nát, du͙© vọиɠ sôi trào.
Nhưng hắn kiềm chế sự xúc động này, thậm chí cắn đầu lưỡi, mãi cho đến khi trong miệng xuất hiện mùi máu tanh ngọt.
Đau đớn làm cho Minh Duệ tỉnh táo một ít, ánh sáng trong mắt cũng rút đi một chút.
Minh Duệ sợ sẽ dọa Ninh Phong Loan sợ……trước đó sư huynh đã bế quan rất lâu, hiển nhiên đã phát hiện ra phát hiện ra tình cảm của mình, hơn nữa còn không cách nào chấp nhận được.
Kế sách nước ấm nấu ếch xanh đã thất bại rồi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Minh Duệ lộ ra một nụ cười tự giễu.
Hắn muốn sống cùng với Ninh Phong Loan cho hết quãng đời còn lại, chỉ tiếc, Ninh Phong Loan cũng không thích cái ngụy trang tiểu sư muội này của hắn, cũng sẽ càng không thể chấp nhận con người thật của hắn.
Đúng vậy, hắn.
Tuy rằng Minh Duệ mặc váy lụa, nhưng không phải nữ nhi chân chính.
Cha của hắn là một tán tu bình thường, mẹ cũng chỉ là một phàm nhân, nhưng hai người cùng hiệp can nghĩa đảm, cho nên bởi vì cứu người mà đắc tội một tên ma tu, dẫn tới bị người nọ đuổi gϊếŧ.
Cha mẹ không địch lại tên ma tu kia, chỉ có thể mang theo Minh Duệ mới 6 tuổi chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương đuổi kịp.
Ma tu là một tên biếи ŧɦái thích nam đồng(bé trai), mà khuôn mặt của Minh Duệ lại giống với mẹ, còn tuổi nhỏ đã lộ ra tuyệt sắc, vì không để hắn bị làm nhục mà chết, phụ thân đã cố gắng hết sức dùng huyễn thuật làm cho tên ma tu kia cho rằng hắn là nữ hài tử.
Minh Duệ không biết quyết định của phụ thân rốt cuộc là tốt hay xấu, bởi vì tuy rằng tên ma tu kia không có đυ.ng vào hắn, nhưng sau khi gã gϊếŧ cha mẹ của hắn thì bắt hắn đi dạy dỗ, dự định chờ sau khi hắn lớn lên sẽ hiến cho các ma tu cường đại khác làm lô đỉnh, đổi lấy lợi ích.
Nhưng huyễn thuật kia chỉ có thể duy trì ngắn ngủi mấy ngày, mấy năm sau đó chỉ có thể dựa bản thân Minh Duệ ngụy trang để giấu giếm.
Câu chuyện cũ này chỉ nói ngắn ngủi vài câu, nhưng mức độ gian khổ trong đó làm cho Minh Duệ năm lần bảy lượt hận không thể cùng chết luôn với cha mẹ khi đó.
Nhưng vì báo thù cho cha mẹ, hắn không thể không tham sống sợ chết…… Nhưng sống thì phải sống bên cạnh kẻ thù không đội trời chung, còn phải che giấu mối thù hận khắc cốt của mình.
Hắn nhịn hết những thứ này, nhưng hy vọng báo thù vẫn xa vời như vậy.
Một đứa nhóc choai choai như hắn, hoàn toàn không thể đánh lại ma tu kia, tên ma tu kia cũng đề phòng hắn, không chịu để cho hắn tu tập một chút thuật pháp cũng không nói, còn ép buộc hắn học chút thủ đoạn lấy lòng nam nhân và song tu vô dụng……
Nếu hắn thật sự là nữ nhi, có lẽ sẽ vì báo thù mà dựa thế các đại ma khác, sau đó cắn trả ma tu.
Nhưng hắn không phải, hắn là nam tử, thế là quá trình này càng làm cho người ta sống không bằng chết, thậm chí khiến cho Minh Duệ cảm thấy nội tâm của mình đã hoàn toàn bị vặn vẹo.
Nhưng ông trời cuối cùng mở mắt, ngay khi Minh Duệ cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa, hắn gặp Ninh Phong Loan.
—— Vào một ngày nọ sau sáu năm Minh Duệ bị bắt, Ninh Phong Loan mặc một bộ hồng y từ trên trời giáng xuống gϊếŧ chết tên ma tu kia, cứu hắn ra khỏi hố lửa, còn dẫn hắn về Luyện Khí Tông, làm tiểu sư muội của đối phương.
Đó là khởi đầu cho cuộc sống tốt đẹp của Minh Duệ, là cuộc đời mới của hắn!
Nhưng Ninh Phong Loan lại hiểu lầm giới tính của hắn.
Nhưng điều này cũng không thể trách Ninh Phong Loan, đối phương là chính nhân quân tử, đương nhiên không thể nào lột đồ của hắn để nghiệm chứng.
Mà Minh Duệ không nói thật…… hắn cố ý, chỉ một cái nhìn thoáng qua kia, hắn đã chôn Ninh Phong Loan ở trong lòng, hơn nữa còn lấy oán trả ơn muốn cùng răng long đầu bạc với đối phương.
Hắn nghĩ chỉ có tiểu sư muội nhuyễn ngọc ôn hương* mới có thể dễ dàng tiếp cận sư huynh, mới càng dễ được chấp nhận, cho nên hắn tiếp tục ngụy trang, còn hy vọng xa vời nếu đối phương yêu hắn thì sẽ có thể không ngại giới tính của hắn.
* ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉 ): cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại và toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Minh Duệ thừa nhận bản thân ti tiện, nhưng hắn quá muốn có được Ninh Phong Loan……
Lúc ban đầu phát triển rất tốt, Ninh Phong Loan thương hại xuất thân của hắn, gần như dẫn hắn theo bên cạnh chăm sóc, việc này rất thích hợp lâu ngày sinh tình.
Nhưng lúc Minh Duệ ở chỗ của ma tu sợ bản thân trưởng thành sẽ không giống với nữ hài tử, cho nên vẫn luôn cố gắng ăn ít, dẫn tới cơ thể của hắn phát triển hết sức chậm chạp, cho dù đã đến Luyện Khí Tông rồi, một chốc cũng không bổ sung đủ được.
Khuôn mặt của hắn đẹp, thoạt nhìn cũng là tiểu hài tử, Ninh Phong Loan đương nhiên sẽ không có khả năng nảy sinh tình yêu nam nữ với hắn.
Sau đó, hắn vất vả lắm mới dưỡng tốt lên được một ít, càng đẹp hơn, đúng lúc hai người cũng ở chung…… khi hắn gần như cảm thấy Ninh Phong Loan cũng thích mình thì lại bị đối phương phát hiện mình muốn hôn trộm y.
Lúc ấy Ninh Phong Loan hốt hoảng lui về phía sau…… Tuy rằng mình lập tức tìm được lý do hợp lý, nhưng đối phương vẫn bắt đầu trốn tránh hắn, hơn nữa trốn một cái tận hai năm.
Mấy lần hắn muốn đến động phủ của Ninh Phong Loan, kêu người ra để nói rõ ràng, nhưng lại lo lắng làm phiền sư huynh tu hành, làm hại đối phương tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may Ninh Phong Loan vẫn xuất quan, hơn nữa còn tới tìm hắn.
Minh Duệ không biết tại sao Ninh Phong Loan lại đến đây, nhưng nhưng sự cô đơn trong hai năm qua luôn dày vò hắn, khiến hắn hận không thể làm giống như ma tu kia, trực tiếp bắt giấu Ninh Phong Loan đi, để cho y chỉ có thể nhìn thấy chính mình, bị mình đè ở trên giường……
Hắn nghĩ sư huynh mềm lòng, chỉ cần mình dỗ dành một chút, sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho mình thôi.
Cho dù không tha thứ, với thủ đoạn của mình, sư huynh cũng không cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình, mình có thể muốn làm gì thì làm, làm cho y lộ ra đủ vẻ say mê ở dưới thân của mình ……
Chỉ cần nghĩ như vậy, ánh mắt của Minh Duệ đều mang lên sung sướиɠ, sau đó lại đến gần Ninh Phong Loan một ít.
Nhưng hắn cũng lại cắn lên đầu lưỡi của mình lần nữa.
Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng buồn bã của sư huynh, cũng không muốn thật sự làm một tên đáng khinh.