Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Nữ Nha Dịch

Chương 66: Bị trêu rồi làm sai bây giờ

“Không phải sản xuất trên núi, họ chuyển từ một ngọn núi rất xa đến đây.” Chu đại nương lảng tránh ánh mắt của Lưu Trọng Chiếu: “Phàm là có cái ăn thì ai lên núi làm dã nhân chứ!”

Lưu Trọng Chiếu nghe nói thế thì chấn động mạnh.

Nghiêu Đế đã từng nói: Nếu trẫm có tội, xin đừng để lụy đến dân chúng bốn phương, nếu dân bốn phương có tội thì đó là tội của trẫm. (Trích lời của Nghiêu Đế trong sách luận ngữ.)

Những dã nhân trốn lên núi vì trốn thuế, không phải lỗi của họ. Lỗi ở đế quốc, lỗi ở triều đình! Nếu triều đình có thể làm cho dân chúng ai cũng ăn no mặc ấm, thì ai sẽ lên núi làm dã nhân?

Hiểu rõ được điều này, Lưu Trọng Chiếu chỉnh lại mũ miện trên đầu, cúi đầu thật sâu hành lễ với Chu đại nương: “Tiểu tử hôm nay xin được thụ giáo.”

Nhìn Lưu Trọng Chiếu tự dưng cúi người hành lễ với mình, Chu đại nương vô cùng bối rối.

Mãi cho đến khi Lưu Trọng Chiếu rời đi một lúc lâu, Chu đại nương vẫn chưa bình tĩnh lại.

Sau khi rời khỏi nhà của Chu đại nương, Lưu Trọng Chiếu và nhóm Lý Phong, Ngụy Đông Bân tiếp tục đến những gia đình theo Tu La nuôi tằm.

Đợi đến khi ra khỏi những gia đình này, Lưu Trọng Chiếu ngẩng đầu nhìn một cây dâu tằm to bằng hai người ôm, trầm mặc hồi lâu.

Không biết cây dâu này đã trải qua bao nhiêu gió mưa mà hiện giờ gốc rễ đã trùng trùng điệp điệp, cành lá che khuất bầu trời che nắng. Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là những chiếc lá dâu đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ trứng tằm, luôn xanh tươi và sẵn sàng nhả tơ.

Hắn đi tới bên gốc cây dâu tằm, đưa những ngón tay thon dài vuốt ve thân cây già cỗi. Dưới đầu ngón tay, lớp vỏ lồi ra cọ vào da, giống như nếp nhăn tích tụ của lão nông.

Lưu Trọng Chiếu dường như ngộ ra điều gì đó, hắn không khỏi bật cười.

“Có một số việc chúng ta không thể làm tốt. Tự nhiên sẽ có người xuất hiện nói cho chúng ta biết, nên làm như thế nào mới tốt... Nếu không làm, trên sử sách viết rõ ràng, sẽ có kết quả gì...”

Hắn xoay người nhìn những gian nhà thấp bé, nhìn đoạn tường viện còn chưa cao đến ngực người, thì thầm một câu.

“Kỳ hưng dã bột yên, kỳ vong dã hốt yên!” [1]

([1] Trong “Tả truyện” nói rằng: “Hạ Vũ, Thương Thang thường tự trách tội bản thân, do đó đức hạnh, năng lực, trí tuệ, không ngừng nâng cao, lòng người tự nhiên thu lại, quốc gia của họ tự nhiên hưng thịnh; Hạ Kiệt, Thương Trụ thì quy tội người khác, vì thế lỗi lầm của bản thân không ngừng tăng thêm, tự nhiên lòng người ly tán, đất nước của họ mau chóng diệt vong.” -- Trích từ QUẦN THƯ TRỊ YẾU 360.)