Trong một gian phòng khác, có vài người hoặc đứng hoặc ngồi.
Người ngồi ở giữa, mày kiếm đen như mực, mắt sâu như đầm nước cổ. Ngón tay thon dài nâng đáy chén trà, ngón tay mượt mà như mỹ ngọc.
Hắn nghe Cao Lý Chính nói hơi lộ vẻ xúc động.
Bá tánh muốn gì? Hóa ra chỉ là chuyện cơm ăn áo mặc đơn giản... Hắn là Thái tử, nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy xấu hổ và áy náy.
Thôn Cao Kiều nằm ngay bên ngoài thành Trường An, hoàng đế dự định năm sau bãi bỏ thuế tằm, sẽ phân thôn Cao Kiều thành đất phong của hắn để hắn thử quản lý xem thế nào.
Nơi sắp trở thành đất phong của hắn, dân chúng ngay cả ăn no mặc ấm cũng không làm được!
Lưu Trọng Chiếu nhíu mày, thở dài.
Mà Lý Phong thì xấu hổ đứng đó, nhìn chằm chằm khung cửa như là nó sắp biến mất vậy
Hắn chính là Lý hiệu úy trong miệng của Cao Lý Chính!
Sau khi nhận được thư của Tần Tiểu Niên gửi cho Ngụy Đông Bân, Thái tử rất coi trọng, ngài ấy còn quyết định đích thân bắt giữ những nha dịch có liên quan đến
Trịnh Đắc Xương. Thật không ngờ khi họ vừa mới đến thôn Cao Kiều đã gặp phải chuyện Tu La bị bắt.
Lưu Trọng Chiếu thở dài, ra hiệu cho Lý Phong: “Ngươi đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng!” Lý Phong đáp rồi người đi ra ngoài.
Không lâu sau đã quay trở lại.
“Là Tu La...” Khi nhắc tới tên Tu La, Lý Phong nhạy bén phát hiện Thái tử nhíu mày, hắn vội vàng đổi lời: “Tu Ngũ gia dạy thôn dân làm giường sưởi nuôi tằm, giường này cần phải có than mới đốt được, vì thế nàng ấy đã liên hệ với dã nhân trên núi, kết quả là bị mấy nha dịch vừa từ trong huyện xuống phát hiện Ngũ gia có giao dịch với dã nhân, liền bắt giữ Ngũ gia.”
“Ồ?” Lưu Trọng Chiếu nhướng cao mày, khóe miệng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chỉ vì chuyện này?”
Lý Phong cúi đầu chắp tay: “Chính là vì chuyện này!”
“Vậy Tu La dạy thôn dân làm giường sưởi nuôi tằm, khuyến khích thon dân nuôi tằm, nhưng nha dịch đó đã từng nhìn thấy không?” Lưu Trọng Chiếu mím chặt môi, vẻ mặt tức giận.
Lý Phong không dám trả lời, chỉ có thể im lặng.
Lưu Trọng Chiếu đứng lên: “Đi, đến nhà Chu đại nương xem thử!” Chu đại nương là người đầu tiên đi theo Tu La nuôi tằm, có thể ở nhà của bà ấy nhìn ra được chút gì đó.
Nếu Tu La thật sự có thể nghĩ ra được thứ có lợi cho dân như vậy, hắn không thể xem Tu La như một nha dịch nho nhỏ mà đối đãi rồi.
Phàm là người làm những việc có lợi cho đất nước, lợi cho dân đều có thể làm sĩ! Tất cả họ đều được Lưu Trọng Chiếu lấy lễ đối đãi.
Lưu Trọng Chiếu đã rời đi, nhưng ở gian ngoài Cao Lý Chính vẫn còn đang quấy rầy Lý quản gia, cầu xin hắn tìm Lý hiệu úy giúp đỡ.