Trương nha dịch đi tới trước mặt Tu La, cười lạnh lùng: “Tu La? Tu Ngũ gia? Ngũ gia? Cảm giác ngồi trong tù không dễ chịu đâu!” Gã phất tay: “Giải đi, lập tức áp giải về huyện.”
Nhìn thấy Tu La bị đám Trương nha dịch bắt giữ, những thôn dân lúc đầu còn hơi e dè trở nên căm phẫn.
“Ngươi làm gì vậy? Thả Ngũ gia ra!”
“Bắt Ngũ gia làm gì? Tại sao bắt nàng ấy?”
Lần này, Trương nha dịch không lùi bước như lần trước, gã vung xà côn trong tay, lạnh lùng nói: “Ai dám tiến lên? Thông đồng với dã nhân là tội chết! Các ngươi có phải cũng muốn kết cục giống như Tu La?”
Tội chết?
Thôn dân do dự nhìn Tu La bị đám nha dịch áp giải, dừng chân không dám tiến lên.
“Các vị hương thân!” Giọng của Tu La bình tĩnh, không thấy hoảng sợ chút nào: “Trông chừng bọn trẻ, đừng để bọn trẻ bị thương. Đừng lo cho ta! Ta tin trên đời này luôn có công lý, các vị phải có lòng tin với triều đình, triều đình sẽ không tha cho người xấu, cũng sẽ không oan uổng người tốt!”
Chu đại nương nước mắt lưng tròng bước ra từ trong đám đông: “Ngũ gia! Cô nói gì vậy, đều là lỗi của tôi...”
Tu La ho khan: “Chu đại ca, còn không mau đỡ Chu đại nương về nhà?”
Chu Chính Nghĩa nghe thế vội tiến lên nhỏ giọng thuyết phục: “Nương, người nói ít vài câu đi!”
Chu đại nương nghe nhi tử nói thì không vui: “Ngũ gia luôn lo nghĩ cho chúng ta, cũng vì để chúng ta nuôi tằm được tốt. Con nói xem trên đời này có nha dịch nào giống như nàng ấy, lấy tiền của mình cho chúng ta mua than đâu chứ? Vậy mà còn có người bắt nàng ấy...”
Chu đại nương quay đầu nhổ nước bọt: “Hừ! Đồ khốn thối tha!”
“Phụt!”
Nhiều thôn dân làm theo Chu đại nương, họ đều nhổ nước bọt vào đám người Trương nha dịch.
“Khốn kiếp!” Một nha dịch bị nhổ mấy lần vào mặt, gã tức giận cầm xà côn xông tới nhưng bị Trương nha dịch chặn lại.
“Bỏ đi!” Hiện tại Trương nha dịch không muốn gây thêm phiền phức: “Bắt được người là được rồi, những người này, chờ chúng ta dẫn người trở về rồi sẽ tính sổ với họ.”
Trương nha dịch nhìn đám đông, nhớ mặt những người cầm đầu gây loạn: “Chờ ngày huynh đệ chúng ta trở lại, những người này, một người cũng đừng mong sống sót!”
“Trương ca nói đúng!” Mấy gã nha dịch dâng lên hình cụ tra tấn Tu La trước mặt thôn dân.
Khi họ đến nhà của Cao Đại Lai, Trương nha dịch đẩy Tu La đeo gông cùm vào phòng chứa củi.
“Tu Ngũ gia của ta, để ngươi uất ức rồi!” Một nha dịch nhe răng cười sờ sờ khuôn mặt của Tu La: “Khuôn mặt non nớt thế này, ta đúng là không nỡ!”