Tạo phản? Có kiểu tạo phản nào mà tưng bừng như vậy không? Chẳng lẽ mấy gã này không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của dân chúng?
“Tạo phản gì? Ai tạo phản?” Chu đại nương bị hai chữ tạo phản hù sợ chết khϊếp, bà vội vàng đứng ra: “Chúng tôi không tạo phản, chúng tôi đến cùng Tu Ngũ gia là để....”
“Đến cùng nàng ta?” Trương nha dịch âm dương quái khí nói: “Hay cho Tu Ngũ gia! Ta nghe nói sau khi Tu Ngũ gia ngươi đến đây, là Cao Lý Chính tiếp đón. Cao Lý Chính không có lỗi với ngươi mà đúng không? Ngươi dẫn thôn dân đến tấn công nhà của Cao Lý Chính là có ý gì?”
Cao Lý Chính đã lớn tuổi, ông được nhi tử dìu ra tới cửa viện, nghe mấy lời của Trương nha dịch, ông sợ đến mức suýt lảo đảo.
Tu La tấn công nhà ông làm gì?
Ông ta vội vàng nói: “Trương nha dịch...”
Ông vừa mới mở miệng Trương nha dịch đã cắt ngang lời ông: “Cao Lý Chính, ông không cần nói thay người này! Nàng ta ở nha môn vẫn luôn ngang ngược, bây giờ về nông thôn không ai quản, không thèm coi ai ra gì. Chuyện hôm nay ta thay ông làm chủ!”
Gã nói xong thì phất tay: “Bắt lấy cho ta!”
Mấy gã nha dịch đáp lại, xông về phía Tu La như lang như sói.
Tu La nhướng máy, hai mắt hơi híp lại, con ngươi lóe lên tia lạnh lẽo.
Lúc này, Tiểu Niên đột nhiên đứng ở trước mặt Tu La, bảo vệ nàng vững vàng ở phía sau.
“Các ngươi làm gì? Không nói rõ ràng mọi chuyện, tại sao muốn bắt Tiểu Ngũ tỷ?”
Trương nha dịch nghe Tiểu Niên nói thế thì cười ha ha: “Hôm nay ta bắt nàng ta tốt hơn là hôm khác nàng ta bị người khác bắt. Một tiểu nha đầu nũng nịu như vậy rơi vào trong tay người khác rồi bị phá hủy thì biết làm sao? Dù sao huynh đệ chúng ta cũng là trưởng bối của nàng ta, chúng ta sẽ không làm gì nàng ấy.”
Khi nói đến câu cuối cùng pha lẫn chút dỗ dành khiến mấy nha dịch cười vui vẻ.
Thôn dân có mặt không ai cười, họ đều căm ghét trừng mấy gã nha dịch.
Tu La không giống với những người tới thuyết phục nuôi tằm trước kia, nàng ấy chân thành giúp đỡ thôn dân. Để giúp họ nuôi tằm tốt, nàng ấy đã tạo ra giường sưởi, rồi còn chạy lên núi giúp họ tìm nguồn than.
Than rẻ biết bao nhiêu! Rẻ hơn cả củi. Hơn nữa, người trên núi có thể đưa đến thôn, tránh cho bọn họ bôn ba khổ sở, họ chỉ cần trả chút thù lao ít ỏi là được.
Tiết kiệm tiền, tiết kiệm công sức, tiết kiệm tâm trí! Những người phụ nữ ở gia nuôi tằm, còn họ ra sức làm việc ngoài đồng, tối về nhà lập tức có cơm canh nóng hổi, ngày tháng so với trước kia tốt hơn gấp nhiều lần.