Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Nữ Nha Dịch

Chương 53: Ta đợi hắn đến bắt

Tu La cười nói: “Giường sưởi vốn dĩ là dạy miễn phí cho các vị, chỉ cần các vị đồng ý là có thể xây. Ta không tính phí và không hạn chế bất cứ điều gì? Đừng nói là các vị, dù người của thôn khác muốn xây giường sưởi, ta cũng hoan nghênh.”

“Về phần nuôi tằm, cũng không phải ta muốn các vị nuôi, mà là nuôi tằm thật sự rất có lợi cho các vị, ngoại trừ nộp thuế, còn có thể kiếm thêm thu nhập, cớ sao không làm?”

“Nhưng mà!” Tu La nói đến đây, nhìn thoáng qua mọi người: “Ta sẽ không trả tiền và bảo lãnh cho các vị! Khi không có ai ủng hộ ta, Chu đại nương và năm gia đình kia quyết định ủng hộ ta. Đấy là họ tin tưởng ta, ta không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh.”

Ngay khi nàng thốt ra những lời này, Chu đại nương và năm hộ gia đình liên tục gật đầu.

Những người khác nghe nói Tu La không muốn bỏ tiền ra thay họ, cũng không đứng ra làm người bảo lãnh, có người đã nao núng chùn bước.

Tuy nhiên, vẫn có một số người sẵn sàng đi tiên phong. Lập tức có người quyết định, cho dù Tu La không bỏ tiền vốn cho họ, họ cũng đồng ý nuôi tằm.

“Xây một cái giường sưởi chỉ tốn chưa đến ba mươi đồng, cộng thêm mua than chưa đến một trăm đồng. Tôi đi vay mượn thân thích mới có đủ số tiền này. Tu Ngũ gia có thể cho chúng ta miễn phí giường sưởi, sao chúng ta có thể để Tu Ngũ gia trả tiền nuôi tằm cho chúng ta chứ? Vả lại chúng ta nuôi tằm được lợi, Tu Ngũ gia được cái gì?”

“Đúng, Tu Ngũ gia đều một lòng vì chúng ta!”

Khi Tu La trở lại nhà của Cao Lý Chính, người của cả thôn đều đi theo.

Mấy nha dịch vừa đến thôn Cao Kiều chưa kịp nghỉ ngơi, nhìn thấy những thôn dân này đều hoảng sợ.

Chẳng lẽ những thôn dân này bị Tu La bức nên muốn tạo phản? Theo thông lệ, hễ dân làng tụ tập lại là nổi loạn hoặc gϊếŧ quan.

Đám nha dịch sợ hãi, quyết định xuống tay trước.

Họ nhìn chằm chằm vào thôn dân hét lên: “Làm gì vậy? Muốn tạo phản hả? Tất cả không được đến đây!” Tay họ nắm chặt thanh côn, đánh bừa bãi vào thôn dân.

Thôn dân vốn đang phấn khích tới báo cáo kết quả với Cao Lý Chính, không hiểu sao lại bị ăn gậy, họ thét chói tai lui về phía sau.

Họ lui hơi đột ngột khiến những người phía sau đang từ ngoài cửa viện đi về phía trước. Cửa viện tương đối hẹp, hai bên cùng chen chúc, lập tức có người bị kẹt kêu to lên.