Các thẩm thẩm và đại nương ngồi kéo sợi có đủ quần áo ngồi ngoài sân kéo sợi, được xem như có thân phận rồi.
Tu La linh hoạt lật một đồng xu giữa các ngón tay: “Một đồng xu khó gϊếŧ chết anh hùng.”
Tiểu Niên thở dài.
Tu La lại ngồi xuống bên cạnh mấy thẩm thẩm tán gẫu chuyện trời nam đất bắc với họ.
Nhiều người trong số họ cả đời chưa từng ra khỏi thôn này, cả đời cũng chưa từng nhìn thấy thành Trường An hùng vĩ. Các thẩm thẩm này có ấn tượng tốt với vị nữ nha dịch xinh đẹp như Tu La, nên đã kể hết những chuyện to nhỏ trong thôn cho Tu La nghe.
Vì thế Tu La thăm dò hỏi mấy thẩm thẩm vài câu: “Các thẩm đã từng nhìn thấy một vật màu đen có thể cháy liên tục chưa?”
Mấy thẩm thẩm đều lắc đầu: “Chưa từng nhìn thấy.”
Tu La thấy hơi hối hận, nếu nàng biết mình sẽ đến thế giới trong sách, thì lẽ ra nàng nên học nhiều kiến thức địa lý ở thế giới thực.
Trường An trong cuốn sách này hoàn toàn khác với Trường An trong thế giới thực, nó trông giống như sự kết hợp giữa hai triều đại nhà Hán và nhà Đường!
Nếu như dựa theo vị trí trong thế giới thực đi tìm mỏ than, sợ là không tìm thấy được gì.
Ngược lại, một đại nương đi tới: “Thứ mà cô nói là than củi đúng không?”
Than củi?
Tu La vội vàng hỏi bà ấy: “Đại nương đã từng nhìn thấy ư?”
Đại nương lắc đầu, ánh mắt lấp lánh: “Sao tôi có thể thấy được? Tôi chỉ nghe con trai mình kể lại thôi. Nó nói đám người rừng vùng lân cận không đốt củi để sưởi ấm mà dùng than.”
Người rừng là chỉ những hộ gia đình không hộ tịch vì trốn thuế mà tránh lên núi, bọn họ không nộp thuế, cũng không dám xuống núi. Vì một khi những người này xuất hiện trong dân gian, thì mọi người đều có thể bắt họ gia nộp cho nha môn để lãnh thưởng.
Bắt một người trốn thuế được thưởng một trăm đồng. Hơn nữa con trai của vị đại nương này có thể nói chuyện với người rừng, chứng tỏ cậu ta khá được người rừng tin tưởng.
Tu La âm thầm ghi nhớ đại nương này, dự định sẽ bí mật đến gặp bà ấy vào ban đêm.
Đến buổi tối, Tu La và Tiểu Niên mang theo hai cân bột mì và hai cân ngũ cốc thô, đến nhà vị đại nương lúc sáng.
“Tới liền, tới liền, sao còn mang theo đồ!” Đại nương vừa mừng vừa lo, vội vàng bỏ một nắm đường vào nước sôi.
“Quý danh của đại nương là gì?” Tu La nhìn cái chén dầu mỡ cũng không cau mày, nàng vui vẻ nhấp một ngụm.