Triệu Thư Biện nghĩ tới đây thì bật cười: “Cháu trai đi làm ngay!”
Nhìn theo bóng lưng của Triệu Thư Biện, trong mắt Triệu huyện úy lóe lên tia lạnh lẽo.
Đối đầu với ta ư? Ngươi có chết cũng không biết mình chết thế nào đâu! Ta sẽ chờ, chờ đến khi ngươi đến cầu xin ta.
Đến lúc đó...
..............................
Tu La bị Tần Sơn dạy dỗ thật lâu, về đến nhà mà vẫn cảm tai mình ù đi.
Vừa mới mở cửa ra đã thấy Tụ Tụ đang lo lắng đi tới đi lui.
“Tỷ, sao tỷ dám chống lại Triệu huyện úy? Bây giờ chuyện đã truyền khắp phường chỗ chúng ta rồi. Tỷ biết muội sợ thế nào không... mặt của tỷ? Mặt của tỷ bị sao vậy? Ai đánh tỷ? Là Triệu huyện úy đúng không?”
Tụ Tụ năm nay mười lăm tuổi, khuôn mặt xinh xắn, dưới cặp lông mày lá liễu là đôi mắt hạnh to tròn, nàng ấy mặc chiếc váy hoa có hoa văn màu xanh nhạt trên nền trắng.
Lúc này nàng ấy lo lắng nhìn Tu La, đôi mắt hạnh ngập nước trong suốt.
Nhìn thấy muội muội của mình, người bạn nhỏ bên trong Tu La kích động. Nàng lập tức cảm thấy cơ thể mình mất kiểm soát, ôm chặt lấy Tụ Tụ, ôm chặt lấy người muội muội đã chịu hết thảy thống khổ trên thế gian này.
“Tụ Tụ!”
Tu La nghe thấy giọng nói của mình nghẹn ngào.
Nàng ấy thả lỏng cơ thể, để mặc Nhậm La ôm Tụ Tụ vào lòng.
Nàng đã đọc sách biết được kết cục của Tụ Tụ, so với Nhậm La còn thảm hơn nhiều. Tụ Tụ bị người khác hủy trong sạch, bị bán vào kỹ viện, chịu hết mọi đau khổ trên đời.
Tụ Tụ hơi sốt ruột, nàng tưởng Tu La bị mấy câu nói của mình dọa sợ, nên nàng nhẹ nhàng vỗ vai Tu La: “Tỷ, đều tại muội. Muội không có ý gì, ý của muội là...”
Tu La buông muội muội ra, lấy lại tinh thần. Nàng mỉm cười nhéo mặt Tụ Tụ: “Tỷ biết rồi!” Sau đó hai tay ôm vai của Tụ Tụ, vẻ mặt trịnh trọng.
Tụ Tụ xinh đẹp thế này, nàng nhất định phải bảo vệ, không thể để Tụ Tụ bị người khác ức hϊếp.
Tu La quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của Tụ Tụ.
“Tỷ không sao! Vết thương trên mặt tỷ là do bắt trộm, cùng gã đánh nhau chứ không phải Triệu huyện úy đánh, chuyện này muội không cần lo lắng.” Nàng cười gật đầu: “Có gì ăn không? Tỷ đói sắp xỉu rồi.”
Vừa nghe lời này Tụ Tụ mỉm cười: “Có, sáng nay Tiểu Niên ca tới tặng hai cân bánh hấp. Muội đợi tỷ về, thì cán bột mì.”
Tiểu Niên là con trai của Tần Sơn. Cùng làm việc trong nha môn, hiện hắn là một Bạch Dịch. Đợi đến khi Tần Sơn lui xuống, hắn sẽ thay thế.