Tu La xoay người, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước sâu, bất giác khiến người khác bị hấp dẫn. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi nhếch lên như cánh hoa. Khóe miệng nhếch lên ý cười, khi nhìn vào nụ cười ấy có thể khiến bạn tan chảy, tựa như sinh ảo giác khiến bạn như những con thiêu thân lao vào lửa.
Khi hắn nói chuyện, có cảm giác như cả khuôn mặt hắn đầy vẻ cao quý.
Khi hắn đến gần thì giống như ngọn đèn sáng trong đêm trăng thu, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong thoáng chốc Tu La nhìn thấy có vài cô nương và phu nhân liên tiếp quay đầu, sóng mắt đưa đẩy. Thậm chí có người muốn va vào người hắn, nếu không có những hộ vệ cố ý hay vô tình ngăn cản, không biết sẽ có bao nhiêu cô nương nhào vào trong lòng hắn.
Khi hắn cười gọi mình, Tu La có thể cảm nhận rõ ràng sát khí xung quanh nổi lên, có vô số ánh mắt lạnh lùng bắn tới.
Thái tử Trọng Chiếu nhìn quanh một lượt, cười nói: “Vừa rồi ta nghe Tu cô nương quở trách Triệu huyện úy mà bái phục, vì thế nên muốn hỏi cô nương vài câu, ở đây không tiện nói chuyện, hay là chúng ta đến quán trà, vừa uống trà vừa nói chuyện, thế nào?”
Các hộ vệ đều kinh ngạc nhìn sang, hôm nay thấy y đối với Tu La không giống nhau, tại sao các hộ vệ kia lại không kinh ngạc?
Tu La không biết tâm tư của những hộ vệ này, nàng gật đầu với Thái tử: “Vừa rồi công tử cứu ta hai lần, lẽ ra là ta mời công tử uống trà mới đúng.”
Trong quán trà, Lưu Trọng Chiếu từ chối yêu cầu đích thân phục vụ của bà chủ, y mỉm cười rót cho Tu La một chén trà: “Tu Ngũ gia? Vừa rồi ta nghe hảo hán kia gọi cô như vậy, nên ta cũng gọi theo như vậy nhé.”
Nhìn thấy Thái tử Trọng Chiếu chủ động rót trà cho Tu La, hộ vệ đứng trong phòng lại càng mở to hai mắt.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của Lưu Trọng Chiếu cầm chén trà, các đốt ngón tay rõ ràng, chỉ cầm chén trà thôi đã làm chén trà bình thường trong quán trở nên tinh xảo.
Lưu Trọng Chiếu quan sát Tu La xuyên qua làn khói trắng cuộn lên từ chén trà. Trong đôi mắt sâu thẳm như tìm kiếm, như muốn nhìn thấu Tu La.
Bị hắn nhìn như vậy, Tu La cảm thấy tim mình loạn nhịp, nàng cố gắng kìm nén bản thân.
Chỉ khi ngồi gần hắn, nàng mới cảm nhận được khí thế của người này thực sự rất mạnh mẽ. Mỗi cử chỉ đều cao quý tự nhiên, vừa áp bách vừa khiến người ta si mê. Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, tuy chỉ là khách sáo nhưng lại khiến tim người khác đập loạn xạ, không tự thoát ra được.