Chu Đằng Hi,với tư cách là nhà sản xuất có địa vị nhất định trong giới phim truyền hình, được săn đón đến giải trí Nghê Phong, và dần được thăng chức lên vị trí giám đốc điều hành. Trên ghế lớn không có hơi ấm, cả ngày ma quyền sát trưởng, tính toán xem phải làm như thế nào để thể hiện được năng lực với sếp.
Ở sân bay chờ đến bốn tiếng, Chu Đằng Hi cuối cùng cũng chờ được Trâu Tổng và trợ lý đặc biệt của anh ta.
“Ngại quá, buổi sáng có cuộc họp, để ngài đợi lâu rồi.”
Trâu Thanh Duẫn khiêm tốn, phong thái lịch sự nhã nhặn càng khiến Chu Đằng Hi bối rối hơn, kiểu người như vậy dựa vào sắc mặt rất khó nhìn ra tâm tư.
“Không không không.”
Chu Đằng Hi cùng Trâu Tổng ra hàng ghế sau, ngồi trong tư thế cứng nhắc.
Sau buổi họp báo, ông chưa có cơ hội gặp lại, công việc đều trao đổi qua email, mặc dù Trâu tổng không quen thuộc với hoạt động kinh doanh của công ty giải trí, nhưng đứa con cưng của trời này đã phá vỡ những những quy chuẩn khắt khe của khách sạn cổ điển, tác phong kiên quyết, một khi đã hạ quyết định thì trước sau như một không ai có thể thay đổi được.
Ví dụ, sau khi tổ chức lại, ai đi ai ở, Chu Đằng Hi có kiến nghị, Trâu tổng cũng không hoàn toàn tiếp nhận.
Dùng ngón tay gõ gõ ghế da, Trâu Thanh Duẫn hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người?”
“Có năm nam và ba nữ nghệ sĩ , khoảng 20 quản lý và trợ lý, cũng như đội quay phim, đội tạo kiểu, v.v… Chu Đằng Hi gợi ý rằng tác phẩm tự sản xuất đầu tiên tốt nhất nên bao gồm tất cả các nghệ sĩ dưới trướng của ông, điều đó tương đương với việc tổ chức một buổi giới thiệu hoa lệ, để khán giả cảm nhận được sức sống của giải trí Nghê Phong.
Trâu Thanh Duẫn đồng ý, một mũi tên trúng hai đích, đơn giản là dùng khách sạn cổ điển của Thiên Phách mới khai trương ở thành phố P làm bối cảnh để quay phim, kịch bản, ảnh tạo hình, bản vẽ ý tưởng đều được anh xem xét.
Một tháng rưỡi liền có thể khởi máy, hiệu suất có thể coi là rất cao, tuy nhiên từ ngữ khí của chủ tịch, dường như anh cho rằng đây chỉ là việc cơ bản, không có gì đáng khích lệ.
“Ông không cần lo lắng về chi phí của khách sạn, nhưng quay chụp phải làm thật chặt chẽ.”
“Nhất định, Trâu tổng yên tâm.”
Trâu Thanh Duẫn vừa đón sinh nhật lần thứ 30 cách đây hai ngày.
Giới kinh doanh không thiếu người trẻ tuổi, nhưng có thể nhìn xa trông rộng như anh không nhiều, đối với một người đang kinh doanh khách sạn lại muốn mở rộng ra lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, đây là một canh bạc rất lớn.
Có quan hệ qua lại với các nữ minh tinh, làm giả báo cáo tài chính, hầu hết mọi người đều nghĩ đến những lý do tồi tệ trước tiên, anh cũng không vội giải thích hay chứng minh tầm nhìn đầu tư của mình cho người khác.
Đề án của bộ phim nhỏ này, một là xác minh xem các ngôi sao dưới quyền Nghê Phong có thể tạo ra bao nhiêu sức ảnh hưởng qua quảng cáo, hai là làm ổn định các công ty đã thu mua. Thiên Phách bày ra thiện ý của mình, làm trên dưới công ty an tâm.
Khách sạn do Thiên Phách mở ra chất lượng cao, cơ sở vật chất đầy đủ, lại nằm ở khu thương mại mới nhất, ở lại bốn năm ngày cũng đủ cho bọn họ nghỉ ngơi hưởng thụ.
Tuy nhiên, Trâu Thanh Duẫn tới thành phố P mục đích chính là để kiểm tra tình hình trước khi khai trương của khách sạn, chỉ cần quay phim thuận lợi và không tốn quá nhiều chi phí, anh trên cơ bản là không có phản đối.
Tất cả những gì anh quan tâm là hiệu quả thu được.
Trở lại khách sạn cả nhóm đến nhà hàng Trung Quốc trên tầng cao nhất.
Vương Giai Diện và Nhậm Phỉ Phỉ ngồi trong chiếc bàn tròn 12 người, họ có mái tóc dài gợn sóng, ngọt ngào và đáng yêu, hai năm trước xuất hiện trong chương trình tìm kiếm tài năng nổi tiếng, sau đó đóng vài bộ phim truyền hình, đây là những ngôi sao nữ mà Nghê Phong sẽ chú trọng bồi dưỡng trong tương lai.
Ai cũng có thể nhìn ra Chu Đằng Hi đang dùng nữ sắc để lấy lòng Trâu tổng, nhưng dường như ông không biết sếp của mình cực kì phản đối việc phát sinh quan hệ với phụ nữ tại nơi làm việc.
Hai cô gái đứng dậy, tự giới thiệu một cách yêu kiều.
Khóe miệng Trâu Thanh Duẫn nhếch lên một nụ cười khách sáo, nửa giây sau trên mặt hiện ra biểu cảm, cặp kính vừa vặn che đi, làm người khác khó mà nhìn thấu.
Hai nữ nghệ sĩ này, vì cái gì mà đến dự tiệc tối của quản lý?
Nếu để tăng tỷ lệ tham gia của nhân viên nữ, giám đốc Diệp của bộ phận Dịch vụ khách hàng và Phương tỷ từ bộ nội vụ có tư cách hơn. Nếu chỉ là đến phục vụ ăn uống, năng suất và hiệu quả công việc của mọi người có thể không được cải thiện nhiều.
Vậy chỉ có thể là giúp thử đồ ăn.
“Canh này, ngon không?” Trâu Thanh Duẫn chỉ vào bát canh cá thừa hơn phân nửa, hỏi Vương Giai Diện ngồi bên cạnh.
Cô ta sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu đáp lại: “Tôi đang cố gắng giảm cân, Trâu tổng.”
“Vừa rồi một đĩa xá xíu lớn không phải cô đã ăn sạch sao?”
Vương Giai Diện bị câu hỏi ngoài ý muốn này làm cho ngại ngùng, gượng cười giải thích: “Thật ra canh này quá trắng và nhiều bột, tôi không thích nó lắm!”
Trâu Thanh Duẫn gật đầu nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ có ý kiến với đầu bếp sau.”
Vương Giai Diện thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới Trâu tổng lại coi trọng cảm nhận của cô như vậy, cho nên cô ta đánh giá từng món ăn rất nghiêm túc, giống như đang dẫn chương trình ẩm thực vậy.
Chỉ có trợ lý đặc biệt mới nhìn thấy động tác nhỏ của ông chủ, giọng nói nhõng nhẹo với tần số cao kia bắt đầu khiến Trâu Thanh Duẫn đau đầu.