Ảnh Đế Bên Trái Kim Chủ Bên Phải

Chương 3: Ký ức

“Huân Huân” Trương Mộc vỗ nhẹ vào mặt thiếu niên đang ngủ say: “Chị trở về công ty một chuyến, chiều nay quay chụp em cùng Sở Sở nhớ làm nhé, nghe được không?”

Hạ Huân nửa mơ nửa tỉnh gật đầu, ôm lấy chăn bông ngủ ngon lành.

Phương Sở Sở mãi đến gần trưa mới quay lại, nhìn thấy Hạ Huân đang ăn mì gói.

“Ăn ít thôi, chiều nay chụp ảnh bụng lại nhô ra mất.”

Cậu uống một ngụm, đẩy cái bát đi: “Tới rồi à?”

Cô cầm đũa, ba phút sau húp sạch bát mì, lau miệng hỏi: “Mộc Tỷ đâu?”

“Trở về công ty.”

Phương Sở Sở nhíu mày hỏi: “Tại sao phải trở về?”

Hạ Huân nhún vai, trở về phòng thay quần áo.

Người quản lý Trời Trong miệng cọp gan thỏ, ngoại trừ Trương Mộc, người dẫn dắt Hạ Huân thoát khỏi vòng vây và tạo nên kỳ tích, những nghệ sĩ khác trong cùng công ty về cơ bản đều là tuyến bốn năm sáu.

Trời Trong là một chiếc ô có lỗ, không có tài nguyên, chỉ có một lợi thế tỉ lệ chia hoa hồng đặc biệt cao, ai giỏi sẽ kiếm được tiền.

Hạ Huân là một nghệ sĩ dưới trướng Trương Mộc, những ngày này, họ hầu như đều ở bên nhau, dù là ở cơ quan hay trên đường đi làm, Phương Sở Sở không quen với việc không có giọng của Trương Mộc trong xe.

Phương Sở Sở và Hạ Huân là hàng xóm của nhau, hai người quen nhau từ năm 6 tuổi, mọi người đều nói hai người đổi giới tính cho nhau, cô rất năng động, Hạ Huân lại an tĩnh.

Khi còn nhỏ, những đứa trẻ nhà khác luôn thích bạn nạt Hạ Huân nhút nhát và hay sợ hãi, nhưng nhờ sự bảo bọc của Phương Sở Sở, cậu mới có thể yên bình vượt qua tuổi thiếu niên.

Phương Sở Sở luôn chăm sóc Hạ Huân như em trai của mình, hiện tại cậu đã nổi tiếng, cô trở thành một người trợ lý nhỏ, có đôi khi vui mừng thay Hạ Huân, hầu hết thời gian lại suy nghĩ về bản thân mình.

Đặc biệt là sau khi biết mối quan hệ thể xác giữa Hạ Huân và Trương Mộc, trong lòng cô càng có linh cảm mạnh mẽ hơn, cô có nên rời khỏi vòng tròn này và đi một con đường khác thuộc về riêng mình?

“Này, vừa rồi cậu phải quẹo phải đúng không?” Hạ Huân chỉ vào bảng hướng dẫn.

“Ngaaa…. sorry, tôi quay lại đây.”

“Cậu sao vậy? Thất thần gì thế, có phải sáng nay bị bản lĩnh của tôi dọa sợ rồi không?”

Cô trợn mắt nói: “Cậu còn dám nhắc đến? Cậu không biết xấu hổ hả?”

“Tại sao phải xấu hổ? Thể xác và tinh thần tôi là thiếu niên, cần phải có chỗ để tôi giải tỏa tinh lực của mình chứ!”

“Tinh lực hay tϊиɧ ɖϊ©h͙?”

“Hắc hắc, đều có cả.”

“Nếu cậu thừa năng lượng quá tôi chơi bóng rổ cùng cậu. Mấy người giống như thỏ vậy, luôn động dục, tôi thật sự không buồn phàn nàn nữa rồi…”

Hạ Huân đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi cô: “Sở Sở, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào về đàn ông? Cậu có thích họ hay không?”

“Cậu hỏi vậy có ý gì?”

Phương Sở Sở chưa từng có mối quan hệ tình cảm nào, mặc dù những người trong giới trượt ván cũng không thiếu mỹ nam, nhưng ngồi xuống cũng đều là huynh đệ cả, cũng khó có cảm giác rung động.

Cô đại khái cũng không thích phụ nữ, đối với muôn hình muôn vẻ mỹ nữ trong giới giải trí, cô chỉ có sùng bái và hâm mộ chứ không có ham muốn thể xác.

Hạ Huân xoa cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Chính là, cậu sẽ cùng một người đàn ông ôm, hôn, thậm chí là làʍ t̠ìиɦ sao?”

Chiếc xe suýt nữa đâm vào cột đèn.

“Hạ Huân, cậu đang nói cái quái gì vậy?”

“Tôi chỉ là tò mò mà thôi, cùng cậu làm thanh mai trúc mã lâu như vậy, nhìn cậu thủ thân như ngọc, tôi đương nhiên sẽ quan tâm cậu.”

Trên thực tế, Hạ Huân cảm thấy người Phương Sở Sở nửa nam nửa nữ trang điểm rất hấp dẫn, lớn lên ngũ quan cũng không kém cậu, trước đây có rất nhiều người trong giới trượt ván theo đuổi, nhưng không biết cô ngốc thật hay giả ngốc, chỉ cần có thể trốn là trốn.

Phương Sở Sở bị cậu ép hỏi mãi cũng phiền, thẳng thắn trả lời: “Tôi thích đàn ông, nhưng tôi chưa gặp được người phù hợp với mình, vừa lòng chưa?”

“Cậu thích kiểu người như nào? Không phải kiểu giống tôi sao?”

“Tuyệt đối không!”

Trong trí nhớ, Phương Sở Sở chỉ động tâm với một người đàn ông duy nhất, cô thậm chí còn không biết người kia tên gì, chỉ nhìn thấy anh ta qua tấm kính của phòng họp từ xa.”

Trước bàn hội nghị, anh tay cầm bút máy nâng kính lên, chăm chú nhìn vào văn kiện, những người khác trên bàn lần lượt đứng lên báo cáo với anh, có lúc anh mím môi, có lúc lại gật đầu.

Sở Sở cảm thấy người đàn ông này thật sự đẹp trai.

Nó không giống kiểu cún con của Hạ Huân, cũng không giống với những người bằng hữu trong giới của cô, dù sao, chính là… vừa cấm dục lại vừa có hoang dã của pheromone.

Vào ngày hôm đó, giám đốc Chu từ bộ phận tiếp thị nói rằng công ty đã quyết định cắt tài trợ cho các vận động viên bán chuyên nghiệp, vận động viên trượt ván là loài quý hiếm và chịu nhiều thiệt thòi nên cô được yêu cầu không cần đến nữa.

Phương Sở Sở lịch sự cảm ơn sự ủng hộ của đối phương trong những năm qua, mặc dù rất buồn nhưng cô vẫn lén liếc nhìn phòng hội nghị trước khi rời đi.

Cô cúi đầu nhìn trang phục dạo phố của mình, cô thích bản thân ngầu như thế này, nhưng lại sợ không lọt vào mắt xanh của anh.