Yêu tinh xung quanh cũng không rời đi luôn, đây không phải là nhóm đầu tiên đi thám hiểm lục địa hắc ám, nhưng khi đối đối mặt với cảnh tượng này vẫn khiến họ buồn bã. Có thể thấy một con thỏ trắng đang ôm con hổ khóc lóc thảm thiết, hoặc ba năm con chuột đang rúc vào nhau an ủi.
Phải mất một lúc sau đám yêu tinh mới thôi buồn bã, chúng giải tán để bắt đầu một ngày mới của riêng mình.
Và trên một lục địa hoàn toàn mới chưa từng có ai biết đến, tất cả các yêu tinh đã đáp đất an toàn, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Nghe nói địa điểm lần này có tỉ lệ nguy hiểm rất thất, đây là một thị trấn vô danh. Nhìn từ xa không thấy bất kì toà nhà cao tầng nào, chỉ có những toà nhà từ hai đến năm tầng là phổ biến. Những chiếc xe bị phủ bởi lớp bụi, có thể thấy nơi này bị bỏ hoang từ rất lâu.
“Tôi quen một mình rồi, đi trước.” Lời vừa dứt, một yêu tinh cả người mặc màu đen nhảy vυ't lên bức tường, trong chớp mắt đã biến mất.
Khi hắn rời đi, rất nhiều những yêu tinh khác cũng lần lượt rời đi. Có con đi một mình, có con đi theo nhóm đã quen từ trước.
Các yêu tinh đều có ý thức mạnh về lãnh thổ, khi đặt chân xuống cũng không cưỡng chế bắt ép mọi người đi thành một tập thể. Chủ yếu là không có yêu nào đủ mạnh để quản lí chúng yêu và yêu tinh có bản tính tự do, sẽ không nghe lời người khác.
Đây chính là điểm khác biệt giữa đội thám hiểm yêu quái và đội thám hiểm loài người. Đội thám hiểm loài người thường có người đứng chỉ huy và phải thực hiện mệnh lệnh nghiêm túc, họ có sự chấp hành và tuân thủ nghiêm ngặt.
“Lập thành tổ đội không? Bát Vĩ?” Một cô gái tươi cười đến trước mặt Bát Vĩ Miêu dò hỏi.
Bát Vĩ Miêu, Cửu Vĩ Hồ đều là những yêu tinh có uy danh lâu đời trong Yêu giới, vì vậy tất nhiên chúng đều nổi tiếng và được các yêu khác săn đón.
Ánh mắt lạnh nhạt của Bát Vĩ khiến cô gái khựng lại, nhưng cô ấy không chút ngượng ngùng cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên trước lời từ chối: “Được rồi, tôi biết mình chỉ có một cái đuôi, tôi đi đây, xin chào nhé.”
Cửu Vĩ Hồ thấy vậy không nhịn được mà tiến gần Bát Vĩ Miêu, là một con hồ ly tinh đực, Tô Tức trời sinh có vẻ bề ngoài xuất chúng: “Mèo con, chúng mình lập đội đi.”
Bát Vĩ Miêu vẻ mặt lãnh đạm, bước đi trước không hề ngần ngại.
Tô Tức vẫn không từ bỏ: “Anh đẹp trai, chúng ta lập thành một đội đi.”
Bát Vĩ Miêu ghét bỏ lùi xa hai bước, kéo dài khoảng cách sau đó dẻo dai nhảy lên tường biến mất tăm.
Tô Tức chưa từng bị từ chối có lẽ cảm thấy nản, chỉ lặng lẽ thở dài: “Mèo là loài sinh vật kì lạ, không quan trọng bạn có một đuôi hay chín đuôi, nó vẫn sẽ coi thường bạn.”
Khi Tô Tức hồi phục lại, nhìn xung quanh tất cả những loài yêu mạnh đã đi mất, chỉ còn lại những con yếu ớt cùng ông trùm bất động sản: “Đại lão, lập thành một đội không?”
Hà Dĩ Cư nhìn chằm chằm vào đường phố, trên mặt không có biểu tỉnh gì.
Sau khi đợi ba giây không thấy cậu nói gì, Tô Tức bèn rời đi với trái tim đầy thương tổn. Vừa đi vừa cầm chiếc gương trên tay cẩn thận soi mình, tự nghi hoặc không lẽ mị lực của bản thân đã biến mất hay sao...
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Hà Dĩ Cư thu hồi ánh mắt, đờ đẫn nói: “Được rồi, chúng ta thành lập một đội.”
“…”
Lờ mờ nhìn xung quanh, cậu nhận ra mình là sinh vật duy nhất còn lại. Hà Dĩ Cư cũng coi đó là đương nhiên, sờ trán bình tĩnh bước ra khỏi phố. Dáng vẻ bình thản khí phách, vừa đi được không xa đột nhiên thấy không ổn, cơ thể cậu co rụt nháy mắt biến nhỏ lại chỉ còn bằng bàn tay. Cậu đứng tại chỗ mờ mịt trong đôi chút rồi không còn cách nào khác đành phải tiếp tục đi ra ngoài.