Chỉ dừng lại hai giây, anh cau mày đẩy Giang Ly Nguyệt ra, Giang Ly Nguyệt chớp chớp một đôi mắt hạnh đen như sao trời nhìn anh, hiển nhiên là bộ dạng tiểu bạch thỏ bị chà đạp.
Nhưng mà, anh ta cũng không hề động đậy chút nào, lạnh nhạt đứng dậy muốn rời đi, tìиɧ ɖu͙© và tình yêu anh ta phân chia rất rõ ràng, không cần phải vì tìиɧ ɖu͙© mà làm ô uế nơi mà anh lần nữa nảy sinh tình yêu.
Giang Ly Nguyệt không biết anh đang suy nghĩ gì, thấy anh muốn rời đi, trong lòng cô có chút khẩn trương không hiểu nổi, cô theo bản năng vươn tay ra nắm lấy góc áo của Boss, đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bị Boss nhà mình đánh ngã, sau lưng đυ.ng vào bụi cỏ, cỏ nhỏ nhọn đâm vào lưng cô làm cô rất khó chịu.
Sau khi sửng sờ một giây sau, cô lộ ra vẻ mặt đau khổ khó hiểu, đang định hỏi thì bị bàn tay to lớn của Boss bịt miệng cô lại.
Cùng lúc đó, bên cạnh rừng cây nhỏ, truyền đến một tiếng cười của người phụ nữ đang vui vẻ.
“Tề Phạm, sinh nhật của anh, anh muốn em tặng quà gì cho anh?”
Tiếp theo, một giọng nam dịu dàng nói: “Chỉ cần là em tặng, anh đều thích.”
Giọng nữ vui vẻ thoải mái làm nũng nói: “Phải ha.” dừng một chút, sau khi một tiếng hôn vang lên, giọng nữ tiếp tục nói: “Vừa rồi anh tặng em một bó hoa lớn, nên em sẽ tặng anh một bộ quần áo.”
Sau đó, giọng nam dịu dàng thấp giọng cười, tiếng cười làm cho người ta vừa nghe liền có thể cảm nhận được niềm vui bên trong.
Ánh mắt Giang Ly Nguyệt cố gắng di chuyển, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên ngoài rừng cây nhỏ một mảnh váy màu trắng tinh khiết nhẹ nhàng đang đi xa.
Là người mà Boss thích, cái váy đó là của cô gái cô vừa nhìn thấy, sau Boss lại muốn trốn, Giang Ly Nguyệt thật sự nghĩ không ra, lúc này giọng nam ôn nhu cười khẽ rời xa khu rừng nhỏ này.
Boss lấy bàn tay ra, Giang Ly Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn bắt lấn, trong vẻ mặt có chút không vui của Boss, cô rắc muối vào vết thương nói: “Boss, anh là vì yêu cô ấy, nên mới không muốn để cho cô ấy nhìn thấy anh, bởi vì anh không muốn cô ấy khó xử sao?”
Tiếp theo, cô nói trong vẻ mặt kinh ngạc của Boss: “Boss, có lẽ anh chưa từng nghĩ tới, cô ấy vốn dĩ sẽ không vì anh mà cảm thấy khó xử.”
Đây là thông tin ban đầu mà hệ thống vừa đưa ra, cô theo bản năng đọc xong, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Hệ thống nhìn thấy bộ dạng của cô lặng lẽ thở dài một hơi, người phụ nữ ngu xuẩn này, chắc là muốn chết đi, bất kỳ ai cũng có nhược điểm, có một số chuyện nhất định không muốn người khác đυ.ng đến. Thông tin mà nó đưa ra không sai, nhưng đó là điều Lý Dịch Nhiên không muốn bị người ta đυ.ng chạm nhất nha, nó chỉ là quên nói với cô thôi.
Lý Dịch Nhiên đè cô xuống, nghe được lời của cô anh sững sờ vài giây, sau đó anh khẽ mỉm cười: Trong tiếng cười tràn ngập ấy, có một loại cảm xúc thâm tình bất đắc dĩ, nhưng không lâu sau, tiếng cười chợt tắt và dần dần trở nên lạnh lùng.
Giang Ly Nguyệt bị sự thay đổi cảm xúc nhanh chóng của Boss bị dọa sợ, cô nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng.
Cô dùng sức đẩy Boss ra muốn rời đi, nhưng Boss lại trở nên vô tình, sau khi bộ mặt thật của anh ta bị nhìn thấu, sao anh ta lại dễ dàng thả cô rời đi được.
Anh vươn hai tay ra, kiềm chế bàn tay nhỏ bé cực kỳ không an phận của cô, lúc đứng dậy anh thuận thế kéo cô dậy, ở trong sắc mặt kinh ngạc của đôi tình nhân bên cạnh muốn kéo Giang Ly Nguyệt rời đi.
Giang Ly Nguyệt cũng không biết lấy đâu ra cảm giác không an toàn, cô chỉ là không muốn đi cùng anh, anh lôi lôi kéo kéo một hồi cũng không có kết quả, nên trực tiếp ôm ngang cô rồi đi về phía bãi đậu xe.
Giang Ly Nguyệt nửa đường một mực giãy dụa, các loại không phối hợp, nhưng mà cũng không có tác dụng.
Đến bên cạnh xe, Boss buông cô xuống, một tay vòng quanh cái eo thon thả của cô, mặc cho cô đấm đá muốn thoát ra, sau khi mở cửa xe, một tay anh nhét cô vào, sau đó đè lên người cô.
Anh không để ý tới cô nằm đến khó chịu, anh gắt gao đè cô lại một tay bóp cằm cô, lạnh lùng nói nói: “Cô cho rằng tất cả mọi người đều giống như cô sao, tự cho rằng mình vô tình vô nghĩa.”
Giang Ly Nguyệt cảm thấy cằm bị bóp đến khó chịu, xương cốt dường như đều bị sức lực của vũ phu bóp nát, nhưng người đàn ông trên người đang tự mình nói chuyện này, làm cô đau đến khó chịu, cằm đau, lưng cũng đau, một câu cô cũng nghe lọt.
Cô đang muốn dùng lực giãy thoát ra, lại cảm giác được thân dưới của mình lạnh lẽo, soạt một tiếng, chiếc váy của cô đã bi xé rách, tiếp theo lại đau một phát, đùi và chỗ riêng tư của cô cũng đau một phát, cô rõ ràng cảm giác được qυầи ɭóŧ của mình cũng bị xé rách.
Bị Boss bạo hành như vậy mà không rõ lý do, cô cũng nổi giận, ánh mắt tức giận tràn ngập trong đôi mắt, lúc cô trừng mắt nhìn anh ta, cô phát hiện cửa xe không đóng lại, một khi có người đi ngang qua, nhất định có thể nhìn thấy thân dưới trần trụi bây giờ của cô.
Suy nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc nhất thời không quan tâm đến cằm càng ngày càng đau, nói: “Cửa xe, cửa xe chưa đóng lại.”
Lý Dịch Nhiên đang trong cơn thịnh nộ, Lâm Tư Duyên ở trong lòng anh ta vẫn rất lương thiện, rất thuần khiết, làm sao có thể để một người phụ nữ tùy ý vu khống cô chứ, nghĩ đến đây, ngón tay thon dài của anh ta đâm mạnh vào trong hoa huyệt mềm mại của Giang Ly Nguyệt, khiến cô đau đến nỗi hét lên một tiếng.