Nhưng tiếng khóc thê lương của cô cũng không thể ngăn cản hành động của Lý Dịch Nhiên.
Lý Dịch Nhiên nghe thấy tiếng khóc đau đớn khó nhịn của cô, không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc thương tiếc, cảm giác thân dưới sảng khoái đến tột cùng: Khiến cho anh ta trong chốc lát quên mất, anh ta vốn không phải là chủ nhân thương hương tiếc ngọc.
Côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt vô cùng chặt chẽ hút vào, sự sung sướиɠ kì diệu không thể diễn tả, nhắm mắt lại, anh tập trung cảm nhận sự sung sướиɠ của thân dưới, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Tiến vào, rút ra, mỗi một bước đều giống như đang khai hoang vùng đất mới một cách khó khăn.
Nhưng cũng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản anh cắm vào chỗ sâu ở bên trong tiểu huyệt.
“Hu hu hu... đau quá.” Giang Ly Nguyệt cảm giác như mình sắp chết, thân dưới của cô sắp bị xé rách thành hai nửa.
Dưới tình thế cấp bách cô mở miệng cầu xin: “Cầu xin anh, cầu xin anh mà, dừng lại đi đừng di chuyển nữa mà...”
Thật sự là rất đau, rất rất đau.
“Ừm... nhịn một chút là được rồi.” Lý Dịch Nhiên chậm rãi nhíu mày, anh cảm giác được trong tiểu huyệt đang rút ra không được làm dịu, mà còn có xu hướng khô cạn.
Vì thế, anh ta bất đắc dĩ dừng động tác, để cho người dưới thân thích ứng với sự tồn tại của anh ta trước.
Giang Ly Nguyệt thở hổn hển, sau khi phát hiện Boss nhà mình không có hành động nữa, cô mới dần dần thả lỏng.
Lý Dịch Nhiên kiên nhẫn chờ đợi cô thả lỏng, cúi người xuống mυ'ŧ nhũ hoa hồng hồng trên bầu ngực cô, anh cảm giác được mật huyệt bao bọc côn ŧᏂịŧ của mình dần dần ẩm ướt lên, anh bắt đầu rút ra.
Giang Ly Nguyệt bị anh từ từ rút ra, dần dần mang theo sự thoải mái, cảm giác đau đớn lúc trước biến mất không ít, cô bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga như mèo kêu: “Ưm~ ... a~”
Bị tần suất thoải mái như vậy trêu chọc, cô dần dần hiểu được cái gì là niềm vui tìиɧ ɖu͙©.
Lý Dịch Nhiên nhìn cô dần dần tình mê ý loạn, khóe miệng cong lên một chút, thắt lưng mạnh mẽ vươn ra cắm vào tận sâu bên trong tiểu huyệt.
“Ah~” Giang Ly Nguyệt nhịn không được uyển chuyển nũng nịu kêu .
Ngay sau đó, Lý Dịch Nhiên không còn kiên nhẫn nữa, tốc độ của anh dần dần nhanh lên, chỉ chốc lát sau, tốc độ đâm vào của anh giống như mưa bão.
Làm cho Giang Ly Nguyệt trong vòng vài phút cũng không thể có bất kỳ suy nghĩ nào, cô chỉ đành giống như một con rối gỗ, để mặc cho anh tấn công vào trong tiểu huyệt yếu đuối kia.
Không biết qua bao lâu, bụng dưới Giang Ly Nguyệt nóng lên, cô muốn đi tiểu, một giây sau, một dòng nước ấm phun ra từ sâu bên trong mỹ huyệt của cô.
Sau đó cô liền nghe được giọng nói khâm phục của Boss nhà mình: “Ồ, vậy mà đã lên ra rồi, thật sự là một da^ʍ oa hiếm có.”
Nghe được lời nói dâʍ đãиɠ như vậy, cô có chút ngượng ngùng, đây chính là cảm giác lêи đỉиɦ sao?
Sau khi phun xong, cô cảm giác đầu óc của mình tỉnh táo hơn rất nhiều, cả người đều thoải mái.
Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ tới thân thể mình, cô cảm thấy vậy là đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc là thể lực của cô không thể chống đỡ được mà té xỉu.
Nhưng mà, Lý Dịch Nhiên vẫn chưa thấy đủ à nha, côn ŧᏂịŧ của anh ta vẫn đang ở trạng thái cương cứng, cần phải nhanh chóng giải quyết.
Vì thế, anh vặn vẹo thắt lưng một chút, Giang Ly Nguyệt liền cảm giác được trong thân thể mình có một vật khổng lồ đang đong đưa.
“Ừm... a.... hừ.... a...” Cô nhịn không được mở miệng kêu lên: “Boss đừng mà, đừng di chuyển nữa, tôi không muốn nữa.”
Lý Dịch Nhiên nghe vậy, nhướng mày, nói: “Cô cảm thấy như vậy liền đủ rồi?” sau đó, anh ngay lập tức di chuyển.
Chọc cho Giang Ly Nguyệt dưới kỹ thuật điêu luyện kia, thở dốc liên tục kêu lên: “A, a, a, a, a, a, a a a...”
Cô mở to đôi mắt như sao, mê ly nhìn nóc nhà, Giang Ly Nguyệt cũng không nhớ ra, phía sau cùng Boss nhà mình làm thêm mấy lần nữa, dù sao khi anh hoàn toàn dừng lại, cô chỉ cảm thấy hai bàn chân đã tê cứng.
Là Boss nhà cô giúp cô mặc đồ lót, sau đó lấy áo khoác của anh tạm thời che chắn giúp cô.
Sau khi mặc xong quần áo, cô chớp chớp mắt nhìn về phía chiếc áo sơ mi bị boss nhà mình xé nát kia, cô bĩu môi, thì ra vừa rồi họ kịch liệt như vậy sao?
Đợi Boss cũng ăn mặc chỉnh tề, cô chống sô pha đứng lên, trong lúc vô tình đυ.ng cô đυ.ng phải chỗ ẩm ướt như một vũng nước.
Cô sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được đó là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng lên.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Lý Dịch Nhiên nói xong, mở cửa phòng riêng ra rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, hai chân Giang Ly Nguyệt khẽ run rẩy, vừa đi được vài bước đã cảm thấy rất mệt mỏi, cô cắn môi dưới bất đắc dĩ một tay chống bàn, nửa bước cũng khó đi.