Giang Ly Nguyệt cắn môi dưới, trong đôi mắt gợn sóng ấy ngập tràn sắc xuân, đôi môi hồng hào khẽ mở, mềm mại nói một câu: “Boss, tôi hơi nóng.”
Đây là chiêu thức trực tiếp và ngây thơ nhất, đối phương có mắc câu hay không, tất cả đều xem đối phương có nguyện ý hay không.
Đối diện cô, khi Lý Dịch Nhiên nghe cô nói, đôi mắt anh hơi nheo lại, Giang Ly Nguyệt từ khi nào mà to gan như vậy?
“Boss?”
Giang Ly Nguyệt thấy anh hồi lâu cũng không trả lời, trong lòng biết anh nghi hoặc, nên không khỏi hỏi anh một tiếng, nếu trong lòng lão đại nghi hoặc quá lớn, vậy thì chỉ có thể tìm cơ hội khác, nếu không chỉ sợ được nhiều hơn mất.
Lý Dịch Nhiên nghe thấy tiếng gọi của cô, vươn ngón tay mảnh mai vén mái tóc xõa một bên sau vai của cô, sau đó nâng cằm cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt cô hỏi: “Giang Ly Nguyệt, dáng người không thay đổi, nhưng lá gan ngược lại to lên rất nhiều. Cô, CHẮC, CHẮN à.”
Giang Ly Nguyệt nghe vậy, chớp chớp mắt, cắn môi dưới gật đầu.
Lý Dịch Nhiên nhìn thấy phản ứng của cô, tay trái đang bị cô che lại, chậm rãi sờ xuống, dọc theo đường cong vuốt ve làn da mềm mại trơn bóng của cô, tâm trạng hình như cũng mềm mại hơn không ít.
Tuy là nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng năm mười một tuổi, anh ta đã lật tẩy sự thật ẩn chứa trong câu nói này, cỏ gần hang là tốt nhất, sao lại không ăn, huống hồ anh ta cũng không bài xích Giang Ly Nguyệt.
Đột nhiên, giữa tiếng thét của cô, anh bắt được một ngọn đồi cao vυ't kia, khi thì gấp gáp, khi thì chậm rãi nhào nặn.
Cùng lúc đó, bàn tay nắm cằm cô cũng thò vào trong áo sơ mi, rồi sờ vào lưng cô mò mẫm hồi lâu, Giang Ly Nguyệt có chút không kiên nhẫn, cô tự mình đưa tay ra sau lưng, giúp boss nhà mình cởi nút áσ ɭóŧ.
Tiếp theo, anh sờ nắn hai cặρ √υ' bên ngoài áo sơ mi một lát, một tay liền kéo xé áo sơ mi ra, bởi vì lực kéo quá mạnh nên cúc áo bị bung ra, áo sơ mi cũng không còn nút áo nữa, đường cong duyên dáng lưu loát của cô được phơi bày ra, eo cùng hai ngọn núi cao chót vót kia được bao bọc bởi đồ lót ren màu đen cũng không còn được che chắn nữa.
Giang Ly Nguyệt trong chốc lát sửng sốt, Lý Dịch Nhiên một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, một tay thò vào trong qυầи ɭóŧ của cô, ôm lấy cô rồi chậm rãi thả cô xuống sô pha.
Có đôi khi, đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, thật sự không còn bất kỳ lý trí nào, cho nên sau đó anh có đổi ý hay không vẫn chưa biết được.
Giang Ly Nguyệt sau khi bị thả xuống sô pha, dưới sự xoa nắn của Lý Dịch Nhiên, giọng nói không kìm được phát ra một tiếng rêи ɾỉ: “Ưm~”
Lý Dịch Nhiên cởi đồ lót của cô ra, hai đỉnh núi trắng nõn nà lộ ra dưới đáy mắt anh, anh nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lên xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhũ hoa hồng hào trên hai đỉnh núi cao vυ't kia, anh chăm chú nhìn trong chốc lát, dường như muốn khắc ghi hình dạng hai nhũ hoa mê người kia vào đáy mắt.
Sau đó, anh cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa kia, chiếc lưỡi nóng hổi ẩm ướt vây quanh nhũ hoa hồng hào rồi liếʍ qua liếʍ lại, nhẹ nhàng gặm cắn, một tay lại phủ lên một bên còn lại đang nhàn rỗi, dùng sức vuốt ve.
“Ừm, nhẹ một chút. Ôi, đừng cắn mà.” Dưới sự thao túng của chính boss nhà mình, Giang Ly Nguyệt cảm thấy bụng dưới nóng lên, giữa hai chân của cô dường như có một dòng nước ấm chảy ra.
Sắc mặt cô dần dần ửng đỏ, cô cảm nhận được bàn tay của Boss rời khỏi ngực cô, đưa tay vào trong váy cô, rồi xoa xoa miệng huyệt của cô qua một lớp qυầи ɭóŧ.
“Ừm, Boss ~” giọng nói của cô, mềm mại tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Lý Dịch Nhiên xoa xoa ngón tay ở miệng huyệt của cô, sau khi nghe cô nói, đột nhiên dùng sức mạnh hơn, khiến cô hét lên: “Ahhhhhh~ Boss, đừng mà, dừng lại...”
“Thật sự là da^ʍ oa nhiều nước, tôi còn chưa đi vào, cô đã ướt thành như vậy.” Nói xong, Lý Dịch Nhiên cởi váy và qυầи ɭóŧ của cô ra, chăm chú nhìn vào thánh địa đào viên bị rừng rậm che phủ.
Gập hai chân cô ra, vươn tay đẩy nấm non mềm ra, nhìn thịt mềm mềm hồng hào trong vườn đào, màu sắc hồng nhạt mềm mại, như chưa được khai hoang, anh nghĩ nghĩ, rồi cúi đầu xuống đến gần miệng huyệt để ngửi.
Ừm, không có mùi tanh phát ra từ vùиɠ ҡíи như những người phụ nữ trước kia, chỉ có một mùi thơm tươi mát.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một mỹ huyệt như vậy, anh nhịn không được đem một ngón tay thò vào trong huyệt, bị chọc vào khiến Giang Ly Nguyệt khẽ hô một tiếng, ngón tay ấn xuống rồi chuyển động thăm dò sâu hơn, sau khi đυ.ng phải một lớp ngăn trở, anh chậm rãi rút ra, mang theo một chất lỏng trong suốt.
Quả nhiên là xử nữ.
Sau khi biết được điều này, anh vùi đầu vào giữa hai chân của Giang Ly Nguyệt, liếʍ liếʍ miệng huyệt cô, sau đó há miệng ngậm lấy mật huyệt, dùng sức hút vào.