Vó Ngựa Thảo Nguyên

Chương 16-3: Mật chỉ (Ngọc Kỳ Lân-Phần đầu)

Bách Lý Đồ thật giả chưa phân, Lý Kiên hàm oan

Ngọc Kỳ Lân khai nhãn phù điêu, họa vô đơn chí

Quang định thiên chỉ định thiên tử, người nắm trong tay Ngọc Kỳ Lân sẽ có được thiên hạ, Bách Lý Đồ khai thông tông mạch hoàng thất, tất cả không hẹn mà gặp, tam tiên cơ cùng lúc xuất hiện tại Đại Đô.

* * *

Như Lai tửu quán.

Một bạch y lão nhân ăn vận quái dị đã thu hút ánh nhìn từ những vị quan khách ở tửu quán đã hơn một canh giờ. Lão ta cứ thế mà ăn uống no say bàn ăn của lão, còn người khác lại cứ dòm ngó như thể thưởng thức thứ gì đó hay ho.

Tạ Vô Phong là kẻ phàm phu, trước giờ vẫn quen nhìn mọi chuyện bằng cái nhìn hờ hững và có đôi phần ngạo nghễ, trông qua cách hành xử có chút quái lạ của vị lão nhân kia, bèn đi lại bàn tìm cớ bắt chuyện:

- Nè lão tiền bối, đây là Như Lai tửu quán nổi tiếng nhất kinh thành, ông gọi nhiều món như thế, có đủ tiền trả không đó?

Bạch y lão nhân không thèm nhìn Tạ Vô Phong một cái, liền đó đem túi bạc trong tay áo đập mạnh lên bàn rồi tiếp tục ăn. Tạ Vô Phong vô cùng thích thú với cách hành xử kỳ quặc mà có phần bất cần của bạch y lão nhân nên đã không tự chủ mà ngồi xuống:

- Vạn bối không có ý gì cả, thấy tiền bối chỉ có một mình, gọi nhiều món như thế nhỡ ăn không hết thì lại phí. Có cần vạn bối..

Tay chàng chỉ vừa kịp chạm phần đỉnh của bình rượu đã bị đôi đũa trên tay bạch y lão nhân giữ lại. Tạ Vô Phong cố sức rướn tới lại bị kình lực của đối phương làm tê rần cổ tay, từ từ lan ra toàn bộ cánh tay, buộc lòng chàng phải rút tay về. "Nội công quá thâm hậu, hơn cả Chu thúc thúc, cao thủ ẩn danh sao?".

Bạch y lão nhân uống một ngụm rượu, tặc lưỡi một cái, mắt lúc này mới bắt đầu di chuyển, đặt thẳng mặt Tạ Vô Phong mà nhìn, hồi lâu lại không nói không rằng tiếp tục ăn. Tạ Vô Phong nhướng mày thích thú, chàng cũng theo đó mà ngồi, im lặng không nói thêm gì. Một lát sau, ông ta buông đũa, đặt một chân lên ghế, nhìn chàng nói:

- Sức khỏe của ngươi vẫn chưa hồi phục hẳn nhỉ? Độc tố của Thủy Dạ Hương không hề dễ chịu chút nào, đúng chứ?

Tạ Vô Phong nhíu mày, hỏi:

- Tiền bối, ông là..

Bạch y lão nhân cười ngạo nghễ, nói:

- Đồ Sơn mấy mươi năm chưa có ai dám tự ý bước vào cấm địa. Đã vậy lại còn hủy luôn cả Thủy Dạ Hương ta một đời bồi tụ. Ngươi cũng khá đấy.

Tạ Vô Phong cười vội, nói:

- Mạo phạm rồi! Vạn bối vốn không nghĩ ở Đồ Sơn có người trông coi. Lại còn là một cao thủ thật sự.

Bạch y lão nhân bật cười, uống môt ngụm rượu lớn, lời nói tiếp theo phả ra hơi men khiến Tạ Vô Phong có chút lâng lâng:

- Cao thủ? Nếu như ta thật sự là cao thủ thì cũng không tội gì phải trốn ở nơi Đồ Sơn hẻo lánh. Tên tiểu tử nhà ngươi nội công không tệ nhỉ?

Tạ Vô Phong cười nói:

- Vẫn không qua được mắt nhìn của tiền bối thì sao gọi là không tệ chứ. Vạn bối thật sự vẫn chưa khan phục hẳn sau lần trúng độc đó. Tiền bối lợi hại, chỉ nhìn sơ qua đã biết, vạn bối khâm phục.

Bạch y lão nhân lại cười, từ tốn hỏi:

- Cô nương ngươi cứu hôm đó sao rồi? Ý trung nhân của ngươi à?

Tạ Vô Phong cười nhạt, lắc đầu:

- Bình thủy gặp nhau, cả cái gọi là bằng hữu kết giao còn chưa phải, nói gì đến ý trung nhân.

Bạch y lão nhân lại cười, Tạ Vô Phong cũng ngượng nghịu cười theo, ông nói:

- Hay cho câu bình thủy gặp nhau, vậy hà cớ gì ngươi lại mạo hiểm cả tính mạng để cứu cô nương ấy? Ngươi có bao giờ tự hỏi, nếu là người nào khác thì ngươi có làm như vậy không?

Tạ Vô Phong châu mày, nghĩ ngợi, âm giọng trầm hẳn xuống:

- Chuyện này, thật ra vạn bối cũng không hiểu rõ. Bản thân vạn bối đang mang trên người một trọng trách vô cùng lớn, đúng lý không nên vướng vào nhi nữ tình trường, nhưng mà..

Bạch y lão nhân lại cười, với tay rót cho Tạ Vô Phong chén rượu, nói:

- Vậy ngươi có biết, cô nương đó có thân phận thế nào không?

Tạ Vô Phong lắc đầu, thật ra với chàng dù Đoan Mẫn có là ai đi nữa cũng sẽ không làm lay chuyển tình cảm của chàng, chàng chỉ sợ kéo nàng vào rắc rối của mình mà thôi. Bạch y lão nhân tặc lưỡi một cái, nói:

- Thôi vậy, mọi sự tùy duyên. Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.

Tạ Vô Phong âm trầm, tay nâng chén rượu uống cạn một lần. Bạch y lão nhân đưa ánh mắt lo âu nhìn về phía chàng, lòng chất chứa tâm tư: "Quang định thiên, từ đây đến mười lăm đâu còn mấy ngày nữa. Tiên sinh, bao giờ thì ngài mới đến.."

* * *

Phủ quốc công.

Song cửa vẫn mở, không quá lớn mà chỉ vừa đủ cho ánh nắng len vào chút ít, làn da nhợt nhạt của Tống Thanh Dực lại nhờ đó mà được điểm thêm vài phần huyết sắc. Cao Lâm Mạn không quá tất bật trong ngoài lo liệu, vì mọi sự đều đã có hạ nhân lo lắng chu toàn. Bản thân được dịp rảnh rỗi lại đem mấy thứ cũ kỹ ra xem, vài món trong đó gợi nhớ vài điều khiến đôi mắt bà bắt đầu ươn ướt lệ.

Tống Thanh Dực từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, hành quân đánh trận đâu kể ngày đêm, dăm bữa nửa tháng bị bệnh cũng chẳng hề gì, kể cả có bị thương thì giáp bào vẫn mặc, mũ soái vẫn đội, trường thương vẫn cầm. Ấy vậy mà vừa về đến nhà, lần bị thương này lại khiến chàng mất cả nửa tháng trời khan phục, nói đúng hơn là vì mẹ chàng ép chàng phải yên tâm tịnh dưỡng, không thì bà ấy lại lu bù khóc lóc, kể lể về những năm tháng cực khổ trông nom, mới nuôi nấng chàng trưởng thành khỏe mạnh. Chàng thì xót cho bà ấy nên đành phải nằm lì trên giường hơn nửa tháng qua, ngứa ngáy cả người.

Lâu rồi không chạm vào trường thương, cảm giác tay hình như có chút lỏng lẻo. Tống Thanh Dực vặn cổ tay, xoay đầu trường thương đâm xuống nền gạch, một tiếng keng phát ra, nghe nhói tai, ánh lửa tóe lên nhanh chóng mất đi, chàng rút trường thương về, mân mê đầu thương, thở dài nói:

- Ngươi đó, mới có nửa tháng không động đến, liền không nhận chủ nữa rồi sao?

Nói xong, chàng lập tức xoay cán thương, ngù thương lốc một đợt tròn như đóa hoa đang nở, tròng mắt Tống Thanh Dực điểm tụ một đường thẳng, chính xác trong tích tắc cắm phập vào cánh một chú chim, vừa đủ giữ nó lại, tuy có bị thương một chút nhưng không quá nghiêm trọng. Tống Thanh Dực rút thương về, chú chim ngay lập tức vỗ cánh bay đi. Tử Xung Lân Thanh từ sau đi tới, vỗ tay tán tụng:

- Hảo thương pháp. Thiếu tướng quân không hổ là tướng tài của Nguyên triều, tuyệt kỹ ngài vừa sử dụng theo thuộc hạ thấy sẽ không thể tìm được đối thủ.

Tống Thanh Dực thu lại trường thương, xua tay nói:

- Không gì là không thể. Thiên hạ này người tài vô số, ta cũng chỉ may mắn được xếp trong hàng ngũ đó mà thôi.

Tử Xung Lân Thanh đi theo Tống Thanh Dực từ khi chàng còn nhỏ, cùng học chữ, cùng tập thương, sự khiêm tốn và đức độ vốn có của chàng chính là thứ y vô cùng kính phục và tuyệt đối trung thành.

Đêm lễ hội hôm trước vì Tống Thanh Dực đã trông thấy tam công chúa, muốn được cùng nàng có chút không gian riêng tư nên đã bảo y về trước, bằng không thì dù có chết, y cũng sẽ không để chàng bị thương.

- Thiếu tướng quân, phu nhân bảo thuộc hạ đến đây trông chừng ngài. Không để ngài luyện thương, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Tống Thanh Dực cười khổ, nói:

- Mẹ ta bà ấy lo lắng quá đó thôi. Ngươi xem, ta nằm trên giường bấy lâu sắp thành kẻ phế nhân luôn rồi.

- Đúng rồi Tử Thanh, tam công chúa, nàng ấy không sao chứ? Đêm đó ai đã đưa nàng về? Có nguy hiểm gì không?

Ngay chính giây phút này, Tử Xung Lân Thanh bất giác không còn nhìn thấy một thiếu soái lãnh đạm dưới bộ giáp phục soái khí giữa hàng ngàn mũi giáo, một thiếu soái bản lĩnh trên Hắc Cẩu với trường thương trong tay kiêu hãnh đối đầu với hàng vạn quân địch, y chỉ nhìn thấy một thiếu gia si tình mang màu tình yêu gắn vào tâm trí, những thứ khác quanh chàng giờ đều là hư vô.

- Tam công chúa đã bình bình an an về đến hoàng cung, nhưng hiện tại đã bị cấm túc ở Diễm Tiên Các. Nghe nói là tiểu nô tỳ thân cận của công chúa cũng đã bị phạt đánh mấy mươi trượng.

Tống Thanh Dực thở dài, nói:

- Ta thật vô dụng, có mỗi việc bảo vệ nàng ấy cũng làm không xong, nếu đêm đó không có Tạ huynh thì không biết chuyện sẽ tồi tệ đến mức độ nào.

- Huynh cảm thấy chuyện như này vẫn chưa đủ tồi tệ sao? Cái tên chết bầm này!

Tiếng Lý Kiên vang lên dõng dạc, hùng hồn, ngay lập tức đã áp sát người Tống Thanh Dực, định cướp lấy trường thương trong tay chàng. Tướng tài của Đại Đô không ít, nhưng tướng tài dùng được trường thương lại không có nhiều, Tống Thanh Dực là người trẻ tuổi nhất trong số họ sử dụng loại vũ khí này thuần thục và điêu luyện nhất. Đó cũng là một trong những lý do mà chỉ mới hai mươi hai tuổi, chàng đã được phong chức Phiêu Kỵ tướng quân.

Tống Thanh Dực vờ như đang bỏ tay ra, đẩy nhẹ cán thương khẽ chạm vào hông của Lý Kiên, thấy y đã né được chàng liền hoa hoa ngù thương đi tới, khi mũi thương vừa đủ tiến đến ngực y, chàng dứt khoát rút cán thương về, cười nói:

- Muốn cướp? Chỉ khi ta đồng ý, bằng không thì đừng hòng.

- À phải rồi, ta nghe Tử Thanh nói huynh bị giam ở Lủng Đoan kìa mà. Vốn định đợi vài ba hôm nữa mẹ ta không trông chừng, ta sẽ lập tức đến thăm huynh. Nào ngờ, bây giờ huynh đã được thả luôn rồi.

Tống Thanh Dực kéo Lý Kiên lại bàn ngồi xuống, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng:

- Nè ta nói huynh, huynh làm gì mà đến độ đắc tội với cả Bảo Thân Vương vậy hả? Bao nhiêu thứ hay ho huynh không chơi, ta đã nói rồi, Bách Lý Đồ đó không may mắn, huynh cứ cãi ta.

Lý Kiên lắc đầu, nói:

- Không phải. Mọi chuyện không phải như vậy.

Tống Thanh Dực hỏi thêm:

- Thế chuyện là sao? Huynh nói rõ ta nghe.

Lý Kiên trầm mặc một lúc, ban đầu thật sự chàng có rất nhiều điều muốn nói với Tống Thanh Dực nhưng sau khi sự việc xảy ra, những liên kết của chuỗi sự kiện vừa qua đột ngột tan biến, không đọng lại trong chàng dù là một chút. Bây giờ có muốn nói cũng không thể một mạch mà trình bày rõ ràng trong một lúc được. Nghĩ vậy, chàng liền đổi chuyện:

- Khoan đã, chuyện này phải trách huynh mới đúng. Ta vốn định sẽ tìm huynh bàn bạc, ai nào ngờ thiếu tướng quân dũng mãnh thiện chiến lại quật quờ như con mèo mắc mưa, rốt cuộc chỉ có mỗi mình ta đương đầu sóng lớn. Huynh đó, làm người đi.

Tống Thanh Dực bật cười, hỏi lại:

- Chắc ta muốn bị thương lắm đó, Lý đại thiếu gia kính mến. Nửa tháng trước, nếu không phải ta mạng lớn, thì bây giờ huynh đang nói chuyện với ma chứ không phải là người đâu.

Lý Kiên nhếch nhẹ môi trên, đẩy người Tống Thanh Dực một cái, hỏi:

- Huynh đắc tội ai à? Mũi tên đó rõ ràng là muốn lấy mạng huynh.

Tống Thanh Dực lắc đầu, nói:

- Ta không biết nữa. Đắc tội thì ta đắc tội nhiều lắm, những kẻ muốn gϊếŧ ta chắc phải xếp hàng thay phiên. Huynh yên tâm, chỉ lần này thôi, ta phước lớn mạng lớn, gặp nạn không chết, tất có phúc báo.

Lý Kiên hực một tiếng, nói:

- Phúc đâu không thấy, ta thấy họa sắp giáng xuống quốc công phủ rồi đó.

Tống Thanh Dực ngờ hoặc, nhíu mày hỏi:

- Huynh nói thế là có ý gì?

Lý Kiên dò xét xung quanh hồi lâu mới nói:

- Mấy ngày trước, khi ta còn bị giam ở Lủng Đoan đã vô tình nghe được một đoạn thoại bí mật của hai tội nhân, nghe qua âm giọng thì có thể tương đoán tuổi tác không quá cao, tầm tứ tuần là nhiều. Họ nói về bức phù điêu thiếu nét, quan trọng hơn là họ còn biết, nó hiện đang ở trong nhà của huynh. Huynh nói xem mọi chuyện là sao chứ? Ta nhớ trước đây huynh từng khẳng định, không ai biết mật thất của nhà huynh có một bức phù điêu kia mà.

Tống Thanh Dực nhíu mày, nét lo âu hiện rõ. Chàng lắc đầu trong mơ hồ, trầm giọng:

- Ta cũng không rõ là chuyện gì. Người đêm đó ta gặp lúc ở trấn Bình An cũng đã nhắc đến lời hứa hai mươi năm trước. Vài ngày trước khi ta bị ám hại, ở tại doanh trại của Phiêu Kỵ Doanh, ta đã gặp một bạch y đạo sĩ, ông ấy nhắc ta cẩn trọng, cũng lần nữa nhắc lại chuyện của hai mươi năm trước.

Lý Kiên đầu óc mơ hồ, ngàn điều không rõ cứ xoay vần:

- Không đúng, bao nhiêu chuyện xảy ra mà đến giờ này huynh mới nói ta biết? Ta nói thiếu tướng quân nghe, huynh muốn tuyệt giao với ta sao hả?

Tống Thanh Dực bật cười, có chút khuây khỏa, nói:

- Ai thèm tuyệt giao với huynh. Còn không phải vì huynh suốt ngày ôm khư khư cái đống bảo vật gì đó của mình à. Ta không có thời gian, vừa ban sư hồi triều liền phải đến Ôn Châu hỗ trợ dịch bệnh, cứu người không xong trở về còn bị cha ta phạt, phạt xong thì ở đêm lễ hội bị thương, có muốn gặp huynh một ngày tử tế nói chuyện cũng không được, nói gì đến kể rõ nguồn cơn.

Lý Kiên hiểu rõ điều này, mà kể cả không có việc gì làm, Tống Thanh Dực mà chàng quen biết sẽ chỉ suốt ngày ở quân doanh, không thì về nhà làm đứa con hiếu thảo, rất hiếm khi thấy y đi loanh quanh đâu đó. Đúng là khoảng thời gian này, chàng vùi đầu vào nghiên cứu Bách Lý Đồ nên không có thời gian rảnh rỗi, được dịp rỗi việc lại kiếm chuyện vào tù ngồi ăn cơm vài ba bữa, ngẫm lại mới thấy bản thân thất bại thế nào.

- Được rồi, chuyện bức phù điêu ta sẽ cho người điều tra sau. Còn huynh, giờ hãy nói ta biết, lý do vì sao nhà lớn Lý gia không ở lại cứ phải chui vào Lủng Đoan mới chịu?

Lý Kiên cười nói:

- Ta thấy rất hứng thú. Lủng Đoan đó dưới sự quản hạch của tuần phủ Hoàng Kỳ, rất có kỷ cương, phép tắc. Không giống một số nhà giam thông thường, bức ép dân chúng. Hơn nữa, ta đích thực đã làm sai thì phải nhận hình phạt chứ.

Tống Thanh Dực cười nói:

- Không sao là tốt rồi. Bằng không sau này lấy ai cùng ta luyện thương, đàm đạo.

Lý Kiên gật gù, mắt đảo một vòng, hỏi:

- Cha bảo ta đem chút quà mọn đến cảm tạ ơn cứu mạng của quốc công, ngài ấy không có ở phủ sao?

Tống Thanh Dực gật đầu, nói:

- Cha ta đã vào cung từ sớm rồi. Nghe Tiết Minh nói là sự vụ gì đó quan trọng.

Lý Kiên hỏi lại:

- Thanh Dực, ta hỏi huynh. Huynh có biết quốc công làm thế nào mà cứu được ta không vậy?

Tống Thanh Dực không chút đắn đo, nói:

- Giao tình giữa cha ta với Bảo Thân Vương khá tốt, nghe mẹ ta nói thế. Đoán chừng là việc của huynh cũng không nghiêm trọng lắm. Thật ra, ta thấy vương gia cũng chỉ định nhốt huynh theo trình tự mà thôi, không có ý gây khó dễ đâu.

Lý Kiên trầm ngâm "Hy vọng là vậy!".

* * *

Lý phủ.

"Chátttttttt"

Đôi mắt sâu hoắm long sòng sọc những đường gân máu, đáy mắt Lý Phúc Đức hiện rõ dấu tay in trên má của Lý Dũng, ông tức giận, gằng từng tiếng một:

- Đó là đại ca của con, là người thân ruột thịt của con, sao con có thể "cõng rắn cắn gà nhà", làm một việc ngu ngốc tới vậy hả?

Lý Dũng quỳ từ nãy đến giờ, hai đầu gối sớm đã tê cứng, thực không cảm nhận được chút sức nặng của cơ thể, vờ như không. Sau khi Lý Kiên xảy ra chuyện, Lý Tiên ngày cũng như đêm, nàng lấy nước mắt rửa mặt, không một khắc vui vẻ. Lý Dũng sao có thể chịu nỗi trước tình cảnh đó, dù nói thế nào thì Lý Kiên và chàng cũng là cùng một mẹ sinh ra, máu chảy trong huyết quản cũng là của cùng môt người, chàng quyết định sửa sai bằng cách đến gặp Dương Oai, với thịnh tình bao năm cùng một vài điều kiện trao đổi đã thành công xin lại Bách Lý Đồ thật. Sau thì mang đến đưa cho cha chàng, trình bày rõ ràng mọi chuyện. Lý Phúc Đức mang tấm bản đồ thật đến phủ quốc công, nhờ ông đưa cho Bảo Thân Vương, cuối cùng đã cứu được Lý Kiên. Nhưng vì nội tình phức tạp nên Lý Phúc Đức chỉ dành nói dối Lý Kiên rằng ông đã nhờ Tống Trích Tư đi xin giúp một phen, còn lo liệu vài món bảo vật để chàng thay ông đến phủ mà cảm tạ.

- Con biết lỗi rồi! Xin cha đừng nói.. đừng nói chuyện này với Tiên nhi, và cả đại ca nữa. Con xin cha.

Lý Phúc Đức hai tay day day thái dương, nói:

- Giấy không gói được lửa. Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Giờ này con mới biết sợ sao? Dũng nhi, ái tình nhi nữ sẽ khiến con yếu đuối và hèn mọn. Nó không phải cốt cách của một trang nam tử nên có.

Lý Dũng dĩ nhiên hiểu, chàng hiểu rõ nó hơn bất cứ ai. Chàng đã nhìn ra điều đó kể từ giây phút nhìn thấy hai người đó một muội một huynh nhìn nhau cười say đắm. Chàng tự biết bản thân không thể cưỡng cầu nhưng đúng là tình cảm đó, thứ tình cảm khiến người ta mê muội và lầm đường, suýt chút nữa đã gây ra tội lỗi không thể nào cứu vãn.

* * *

Phủ quốc công.

Dưới ánh đèn le lói của mật thất, Tống Thanh Dực không còn nhìn thấy bức phù điêu kia nữa.

Đứng trước cửa phòng của Tống Trích Tư, Tống Thanh Dực đã suy đi nghĩ lại hàng chục lần cho việc có nên nói hay không, chuyện gặp hắc y nhân khi ở trấn Bình An và cả vị đạo sĩ bí ẩn ở Phiêu Kỵ Doanh lần trước.

- Tìm ta có việc à? Vào trong đi. Nhân tiện, có chút chuyện muốn nói với con.

Tư phòng không hề chật chội nhưng không gian như đang bị bó buộc bởi một vòng xoáy vô hình, từ chút từ chút thắt chặt họ lại với nhau. Tống Trích Tư lấy tay kéo tấm vải màu đen đang che vật gì đó xuống, lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt bức phù điêu dưới ánh nắng mặt trời len qua song cửa, hình ảnh trên đó tuy tĩnh nhưng động, tuy là biểu trưng nhưng lại như đang sống, ảo diệu vô cùng. Tống Trích Tư lại ghế ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Hai mươi năm trước, lúc ta còn là một thiếu tướng không tên không họ, ta đã gặp gỡ một vị đạo nhân, toàn thân đầy tiên khí, cốt cách thông tuệ hơn người, ông ấy giao cho ta bức phù điêu thiếu nét này kèm lời dặn về bí mật chấn thiên động địa đằng sau ngọc Kỳ Lân.

Tống Thanh Dực ngờ ngợ, hỏi nhưng lại như không:

- Ngọc Kỳ Lân trong truyền thuyết, đã theo thảm án năm xưa của phủ Bình Dương mà biệt tích cách đây mười bảy năm?

Tống Trích Tư gật đầu, Tống Thanh Dực tiếp tục hỏi:

- Nói như vậy, ngọc Kỳ Lân chính là thứ hoàn thiện bức phù điêu này sao?

Tống Trích Tư thở ra một hơi dài, trầm tư:

- Một cách dễ hiểu hơn, ai sở hữu ngọc Kỳ Lân sẽ có thể biết được bí mật của tông thất Nguyên triều, từ đó tìm thấy chân mệnh đế vương.

Tống Thanh Dực cả kinh, chàng không thể tưởng tượng hóa ra bí mật mà cha chàng cố gắng giấu kín trong hai mươi năm qua lại là một chuyện kinh thiên động địa tới như vậy.

- Cha, có nghĩa là đế vị sắp đổi tên sao?

Tống Trích Tư lắc đầu, nói:

- Có lẽ là không. Lúc giao cho ta bức phù điêu này vị đạo nhân đó không hề đề cập đến việc sẽ có triều đại mới thay thế cho Nguyên triều. Thời điểm đó, ông ấy đã biết và còn nói sau này ta sẽ giữ một chức vụ cực kì quan trọng trong triều, vinh hiển không nhỏ. Thậm chí, ông ấy còn tiên đoán được cả chuyện sẽ xảy ra hai mươi năm sau đó.

Ngẩng mặt nhìn Tống Thanh Dực, ông thấp giọng:

- Sự xuất hiện của Bách Lý Đồ không phải là ngẫu nhiên. Cả việc Nam Bình Vương quay về cũng đã có sự tính toán. Tuy nhiên, thứ khiến ta lo lắng không phải những điều này..

Tống Thanh Dực suy tư hồi lâu, đột nhiên hai mắt chàng sáng lên như phát hiện ra điều gì đó, liền nhanh miệng nói:

- Người.. không lẽ ý người là ngọc Kỳ Lân hiện đang ở Đại Đô?