Ta Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 3

“Cháu có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt!”

Miêu Phượng Hoa chỉ tới đây nhìn xem Chương Bắc Đình đã khỏe được chút nào chưa, bây giờ nhìn cũng đã nhìn, khuyên cũng đã khuyên, liền đứng dậy nói, “Dì còn phải trở về nấu cơm, không ở đây lâu được.”

“Làm phiền dì rồi!” Chương Bắc Đình đứng dậy tiễn người.

Miêu Phượng Hoa xua tay, lúc đi tới cửa, giống như nhớ tới gì đó, do dự một lát, sau đó nói: “Chuyện của Tống gia, nếu có thể, cháu đừng khó xử Yến Ca Nhi! Đêm đó cháu ngất xỉu, nếu không phải nó lấy cây trâm trên đầu trả thay tiền khám bệnh, kịp thời mời đại phu đến thì bây giờ không chừng cháu……”

“Vâng.”

Chương Bắc Đình tiễn người xong, xoay người đi vào sân.

Căn nhà này tổng cộng bốn gian nhà ở, trước sau đều có sân.

Nhà chính đối diện với cửa lớn, hai bên là phòng ngủ.

Phía Đông có một giàn nho, nhưng một nửa đã khô khốc, còn lại một nửa thì thưa thớt, le que mấy quả, cũng chưa chín hẳn.

Bên cạnh là một bức tường cao gần 3 mét, có cảm giác rất riêng tư.

Phía Tây là nhà bếp, lúc này đang có khói nhẹ bay lên.

Chương Bắc Đình đi đến giếng nước trước nhà bếp, ngó qua liền nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Tống Yến Khanh.

Không bao lâu, khói bếp dần dần tan đi, suy nghĩ trong lòng hắn cũng rõ ràng.

Nhìn thấy Tống Yến Khanh bưng hai cái chén từ nhà bếp ra tới, Chương Bắc Đình hỏi: “Còn cần bưng gì nữa không?”

Tống Yến Khanh giật mình, sau đó lắc đầu.

Hai người một trước một sau, trầm mặc mà đi về hướng nhà chính.

Thân thể Chương Bắc Đình vẫn còn chút suy yếu nên đi đường rất chậm, lúc đến bên cạnh bàn, Tống Yến Khanh đã dọn xong chén đũa.

Trên bàn có hai cái chén lớn, nhưng món ăn bên trong chén lại khác biệt rõ ràng.

Cái chén đặt trước mặt Tống Yến Khanh, trong chén canh thì nhiều còn mì thì ít.

Mà cái chén còn lại, không chỉ có đựng đầy mì mà bên trên còn có hai cái trứng lòng đào.

Tống Yến Khanh thấy hắn đứng không nhúc nhích, hỏi: “Huynh không thích ăn mì sao?”

“Chúng ta nói chuyện một chút đi!” Chương Bắc Đình ngồi xuống.

Giữa bọn họ sớm muộn gì cũng cần nói chuyện rõ ràng.

Hắn cần phải biết vì sao đối tượng đón dâu lại bị thay đổi.

Đứng ở góc độ của Tống Yến Khanh, nếu không nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ sợ sẽ luôn cảm thấy bất an, lo lắng.

“Được.” Tống Yến Khanh buông đũa, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là bàn tay dưới bàn lại nắm chặt, thể hiện sự bất an của chủ nhân nó.

Chương Bắc Đình nói: “Ta muốn biết vì sao người lên kiệu hoa lại là cậu.”

Tống Yến Khanh cúi đầu, hồi lâu mới phát ra một Tiếng nói lí nhí, “Nàng không muốn.”