Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt: Nghê Cốt Nở Hoa

Chương 2: Tu luyện

Nghê Mạn Thiên nhìn bàn tay thu nhỏ của mình, vội vàng xuống giường nhìn thân thể thu nhỏ của mình trong chiếc gương, đây là trở lại năm bảy tuổi bởi vì khi luyện công liều lĩnh mà tẩu hỏa nhập ma sao? Thật sự đã quay lại quá khứ. Nghê Mạn Thiên ngồi trở lại trên giường, thử liên hệ với hệ thống.

"Hệ thống, ngươi có đây không?"

"Bản hệ thống tên là Bạch Trăn Thần, ký chủ có thể gọi ta là Tiểu Thần, hiện tại đã cấp công pháp "Bắc Minh Thần Công" cho ký chủ, ký chủ hãy tiếp nhận."

Nghê Mạn Thiên cảm thấy một trận đau đầu, tiếp theo trong đầu liền xuất hiện một loạt các văn tự và hình ảnh, trong miệng không khỏi thì thào: "Bắc Minh Hữu Ngư, kỳ danh là Côn*. Cá Côn lớn như vậy không biết đi xa đến mấy nghìn dặm. Phía Bắc Minh có biển lớn, thiên trì cũng ở nơi đó. Nơi có cá Côn, ngoài việc rộng đến mấy ngàn dặm, không có ai biết tu luyện. Lại nói: Nếu mà nước tích không dày, thì không đủ lực cho thuyền lớn nổi."

*鲲[kūn]: cá Côn (loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa), Bắc Minh có cá gọi là Côn, giương cánh cửu thiên gọi là Bằng, dục hỏa trọng sinh mà hóa phượng, âm dương tương sinh đồ đằng long - Sưu tầm.

"Đổ chén nước ở trên một chỗ trũng, thì rau cải xanh cũng biến thành thuyền; nếu cứ bám chặt vào chén nước này, thì nước cạn mà thuyền lớn. Cho nên võ công bản phái, lấy nội lực tích góp được là nội dung quan trọng nhất. Nội lực đủ lớn, võ công trong thiên hạ đều tùy ta sử dụng, còn đến Bắc Minh, thuyền lớn thuyền nhỏ đều chở, cá lớn cá con đều chứa. . ."

Đây chính là "Bắc Minh Thần Công" sao?

"Công pháp đã dịch chuyển vào đầu của ký chủ, hiện tại khoảng cách đến lúc bắt đầu nội dung cốt truyện còn mười năm, mong ký chủ dốc lòng tu luyện, sớm ngày tu luyện thành công, đi tìm nữ chính."

Tiếp nhận nhiệm vụ hàng đầu chính là phải bồi dưỡng tốt thân thể, mau chóng chữa tổn thương gân mạch bên trong cho tốt, không thể ảnh hưởng tu luyện, bây giờ tiên lực trong cơ thể tản đi khắp nơi, gân mạch đứt gãy vốn không thể nào tự chữa thương, chỉ có thể dựa vào uống thuốc từ từ điều dưỡng, ân cần săn sóc kinh mạch.

Ngày tiếp theo, Nghê Thiên Trượng lại tới thăm Nghê Mạn Thiên.

"Thiên nhi, hôm nay ngươi cảm giác thế nào rồi? Có đỡ hơn một chút hay không?" Nghê Thiên Trượng đau lòng hỏi, nhìn sắc mặt con gái tái nhợt nằm ở trên giường, hận không thể thay nàng chịu khổ.

"Cha, ta đỡ nhiều rồi, ngươi đừng lo lắng, mấy ngày nữa ta sẽ khôi phục hoàn toàn thôi." Nghê Mạn Thiên an ủi Nghê Thiên Trượng.

"Chưởng môn, thuốc của tiểu thư đã nấu xong, bây giờ bưng tới được chưa?" Ngoài cửa có người hỏi.

"Bưng đến đây đi." Nghê Thiên Trượng dỗ dành Nghê Mạn Thiên sợ nàng lại không muốn uống thuốc: "Thiên nhi, lần này ngươi bị thương nhất định phải uống thuốc mới có thể chữa khỏi, thuốc đắng giã tật, lần này ngươi bị thương thật hù dọa cha, cha chỉ có một đứa con gái là ngươi, nếu ngươi gặp chuyện không may*, cha phải sống làm sao đây! Sau này không được như vậy nữa."

*Nguyên tác: 三长两短 (Sānchángliǎngduǎn) – Tam Trường Lưỡng Đoản. Ý nghĩa: Chỉ tai hoạ hoặc tai nạn bất ngờ, chuyện không may.

"Biết rồi cha." Lúc này đệ tử bưng thuốc đến, Nghê Thiên Trượng nhận thuốc đút cho Nghê Mạn Thiên từng ngụm. Nghê Thiên Trượng thấy Nghê Mạn Thiên thành thật uống thuốc như vậy sửng sốt một cái, phải biết trước kia Nghê Mạn Thiên sợ nhất là uống thuốc, mỗi lần uống thì hắn phải dỗ nửa ngày.

"Cha sao vậy?" Uống xong thuốc, Nghê Mạn Thiên thấy Nghê Thiên Trượng sững sờ, không hiểu vì sao.

"Không có sao, cha đang suy nghĩ sao hôm nay Thiên nhi ngoan như vậy, không cần cha dỗ dành uống thuốc, cha thấy Thiên nhi đã trưởng thành rồi." Nghê Thiên Trượng nhìn dáng vẻ Nghê Mạn Thiên nhu thuận liền xoa đầu của nàng, cảm thán.

Nghe thấy lời Nghê Thiên Trượng nói, Nghê Mạn Thiên sửng sốt, đúng vậy, mình đúng là sợ đắng. Chỉ là sau khi mất đi người cha luôn dỗ dành nàng, mới phát hiện có lẽ không phải sợ đắng, chỉ vì để cho cha dỗ dành nàng nhiều hơn. Lúc nhỏ mẹ mất sớm, một mình cha nuôi nàng lớn khôn, vừa làm cha vừa làm mẹ còn phải quản lý Bồng Lai, thời gian ở cạnh mình tất nhiên là rất ít. Vì mình muốn cha dỗ dành cạnh mình nhiều hơn, liền giả vờ không muốn uống thuốc, phải để cha dỗ, phải để cha đút. Sau khi cha bị Đan Xuân Thu hại chết, cũng không ai dỗ nàng uống thuốc. Lúc gánh nặng Bồng Lai ép trên người mình, mình mới khắc sâu cảm giác cha vất vả như thế nào, chỉ là hối hận thêm nữa cũng không đổi được sinh mệnh của cha.

"Cha, ta uống thuốc xong muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi." Nghê Mạn Thiên nhìn mắt của Nghê Thiên Trượng lúc này đã thâm quầng, khẽ đau lòng, liền nói với Nghê Thiên Trượng như vậy.

"Được, Thiên nhi nghỉ ngơi cho tốt." Nghê Thiên Trượng đắp chăn cho Nghê Mạn Thiên xong, liền đi ra ngoài.

Cứ như vậy, lại uống thuốc mấy ngày, thân thể Nghê Mạn Thiên liền hoàn toàn bồi dưỡng tốt, tiếp theo nàng liền bắt đầu hành trình từ từ tu luyện, cũng hiểu rõ công pháp này và công pháp tu luyện trước đó có chỗ khác biệt.

Bản công pháp này hết thảy chia làm mười một đại cảnh giới, ba mươi ba tiểu cảnh giới, phân biệt là là Đoán Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Xuất Khiếu, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, Phi Thăng. Mỗi một đại cảnh giới lại chia thành ba tiểu cảnh giới tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Mỗi khi vượt qua một đại cảnh giới, cần trải qua một lần lôi kiếp đốt thể, củng cố cảnh giới, trong tu luyện đồng thời còn phải vào phàm thế lịch luyện, nâng cao tâm cảnh. Thể xác và tinh thần cùng tu, hỗ trợ phối hợp.

Lúc Nghê Mạn Thiên đang tu luyện nghĩ đến, đời trước Hoa Thiên Cốt nói nguyên nhân cái chết của Hoa phụ*, có lẽ mình nên học tập một y thuật, nói không chừng đến lúc đó còn có thể chữa lành cho Hoa phụ, cũng coi như là đền bù đời trước mình tổn thương Hoa Thiên Cốt.

*Cha của Hoa Thiên Cốt, phụ là cha, phụ thân.

"Sư thúc, Mạn Thiên muốn học tập y thuật với ngươi, ngươi thấy ta có thể giúp đỡ gì cho ngươi không?"

"Là Mạn Thiên sao, ngươi muốn học tập y thuật, chi bằng giúp ta sắp xếp dược liệu đi, ta có sách thuốc, ngươi xem trước đi, nhận biết hình dáng và công dụng của dược liệu đã."

"Được, đa tạ sư thúc, ta lấy cái này đi." Nói xong Nghê Mạn Thiên ôm sách thuốc vui vẻ rời đi.

Nháy mắt một cái, chính là mười năm sau. Trong mười năm này, Nghê Mạn Thiên siêng năng tu luyện, hiện tại tu luyện đến Kim Đan tiền kỳ, ở giữa trải qua mấy lần lôi kiếp, tư vị trong đó không lời nào nói rõ. Đầu tiên là bị đánh đến thân thể vỡ nát, tiếp theo lại hấp thụ năng lượng từ trong lôi kiếp tiến hành chữa trị, lặp đi lặp lại, từ ban đầu là chín lần đến sau đó là hai mươi bảy lần, mỗi lần lên cấp số lượng lôi kiếp đều không giống nhau, lấy chín làm cơ sở, càng đến hậu kỳ số lượng lôi kiếp càng nhiều.

"Keng, phát hiện nội dung cốt truyện đã mở ra, xin kí chủ lập tức lên đường đi tìm nữ chính, ở bên cạnh bảo vệ." Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ xong liền biến mất.

Muốn đi tìm Hoa Thiên Cốt sao? Thời gian qua thật nhanh.

"Cha, ta cảm thấy hiện tại ta đã nắm được công pháp tu luyện, muốn đến phàm thế lịch luyện một chút, gia tăng kinh nghiệm." Nghê Mạn Thiên muốn bây giờ xuất phát trực tiếp đi tìm Hoa Thiên Cốt.

"Thiên nhi, có cần cha phái mấy đệ tử cùng ngươi ra ngoài lịch luyện không?" Nghê Thiên Trượng cân nhắc một mình Nghê Mạn Thiên chưa từng rời khỏi Bồng Lai, lo lắng nàng không chăm sóc mình tốt.

"Không cần, con gái muốn ra ngoài một mình, mang theo đệ tử ra ngoài vậy có khác gì ở Bồng Lai, ta muốn ra ngoài một mình, cha yên tâm, con gái học y thuật cùng sư thúc đã có chút thành tựu, đủ để tự vệ, cha để ta ra ngoài một mình đi."

Nghê Mạn Thiên nũng nịu nói, lần này mình ra ngoài phải đi thôn Hoa Liên tìm Hoa Thiên Cốt, không thể mang theo người khác, quá bất tiện, Nghê Mạn Thiên nghĩ như vậy.

"Được rồi, vậy ngươi ra ngoài nhưng phải chú ý an toàn, đừng quan tâm quá nhiều chuyện, phải chăm sóc cho mình tốt, cha chỉ có một đứa con gái là ngươi, ngươi cũng không được bị thương, khiến cha đau lòng." Nghê Thiên Trượng vẫn hơi lo lắng, dù sao đứa con gái này được hắn sủng từ nhỏ đến lớn, lo lắng nàng không biết lòng người hiểm ác.

"Biết rồi, cha, con gái sẽ chăm sóc mình, cha ở nhà cũng phải quan tâm bản thân." Tiếp theo, Nghê Mạn Thiên trở lại phòng của mình, thu thập hành trang, mang một ít thuốc thường dùng, những loại thuốc này đều là bình thường nàng dành thời gian tự điều chế, có kim sang dược*, còn có thuốc trị bệnh thương hàn, giải độc, trị nội thương, bệnh hiểm nghèo các loại. Thu dọn xong hết, liền lên đường.

*Thuốc trị thương.