Tới tối cậu đang ở trong phòng vẽ tranh thì bỗng cửa bị mở ra người mở không ai khác là Bạch Thời Phong. Có người xuất hiện khiến cậu khó chịu không được tự nhiên cho lắm. Biết ý thức lãnh địa của người bệnh mắc chứng tự bế rất mạnh hắn liền đi tới ngồi xuống nền nhà giống cậu đặt đĩa trái cây xuống nói:"Em ăn đi"
Cậu vẫn bất động hắn thấy vậy không nói gì cầm 1 xiên trái cây được gọt sạch từ trước đưa cho cậu mãi 1 hồi cậu mới nhận lấy cúi đầu ăn.
"Em thích hội họa sao ?"Bạch Thời Phong tìm chủ đề nói chuyện
" Ừm... " thanh âm quả thực rất nhỏ.
"Thanh Kỳ hay Mặc Bạch?"
"M...ặc... Mặc Bạch."
"Nhắc mới nhớ bên chỗ anh có vài bức của ông ấy."
"Thật không?" Mắt cậu sáng lên ngẩng đầu hỏi rồi lại vội cúi đầu nắm chặt góc áo thấy rõ bản thân đã quá đường đột.
Nhìn thấy phản ứng của cậu hắn liền nắm chắc điểm này: "Thật. Đợi lát nữa anh gọi trợ lý gửi từ bên MỸ về đây có thể sẽ mất vài ngày thôi."
Có vẻ nhờ bức tranh mà hắn cảm thấy Thái độ của cậu với hắn đã tốt hơn 1 chút, tuy vẫn là nhìn thấy liền căng thẳng muốn tránh, thế nhưng cảm giác bài xích bên người mơ hồ đã tan rã không như lúc đầu nữa.
Thế là 2 người trở nên hòa hợp với nhau từ đêm hôm ấy. Dưới sự nỗ lực của Bạch Thời Phong thì cậu cũng dần dần mở lòng với hắn tuy vẫn rụt rè nhưng chỉ có 1 chút mà thôi. Bên Tần Tuấn cũng vậy, bệnh của cậu không phải do bẩm sinh mà là do hoàn cảnh sống gây nên do vậy không khó để chữa trị. Bác sĩ tâm lí cũng nói phải khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm của người khác mới khiến bệnh tình chuyển biến tốt, tất nhiên Tần Tuấn cũng hiểu định lí này.
[Bạch Thừa Ân nghĩ Nhìn như 2 con loi choi thì đúng hơn vờn qua vờn lại mỏi cả người.]
111: "...."
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần sau, hôm nay là ngày nghệ sĩ Tử Trạch tổ chức buổi hòa nhạc. Buổi sáng cậu ăn xong đồ ăn Bạch Thời Phong làm, hắn bắt đầu làm đồ ăn cho cậu từ sau khi quan hệ của 2 người tốt lên. Cậu đối với hắn có phần ỷ lại và hắn cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại của cậu dành cho mình. Cũng kèm theo đó là việc muốn nhiều hơn, hắn không muốn cậu như vậy với bất kì ai chỉ muốn cậu ỷ lại vào hắn.
Hắn luôn nghĩ đến Bạch Thừa Ân mọi lúc mọi nơi. Luôn để ý đến nhất cử nhất động của cậu như là bị ma nhập, không có cách nào khống chế được ý nghĩ biếи ŧɦái của chính mình, muốn chiếm lấy cậu.
Mọi thứ đều rất hoàn hảo chỉ có 1 thứ khiến hắn rất khó chịu chính là Tần Tuấn con trai nhà họ Tần này có vẻ cũng có ý tứ khác với em của hắn không biết từ khi nào hắn bắt đầu xuất hiện bên cậu với danh nghĩa là bạn. Tần Tuấn khiến cho hắn rất khó chịu hắn cũng biết Tần Tuấn và hắn ta là cùng 1 kiểu người với biểu hiện của Tần Tuấn thì chắc chắn là có ý nghĩ khác với cậu cũng giống hắn mà thôi dù không thích là mấy nhưng vẫn chấp nhận hắn cùng cậu giao du.
(Anh em là phải chia sẻ mới là anh em ʘᴗʘ✿)
Đợi ăn xong cậu nói với Bạch Thời Phong là chốc nữa cậu sẽ ra ngoài: "Anh... Anh trai lát nữa em sẽ đi ra ngoài 1 lát... Rồi em sẽ về, tí nữa Tần Tuấn sẽ tới chở em đi ạ..."
Bạch Thời Phong nghe xong vẫn dịu dàng nói ừ rồi bảo cậu đi đường cẩn thận có gì gọi cho hắn, thấy cậu nói cho hắn, hắn cũng rất cao hứng tưởng cậu sẽ không nói gì mà đi cơ. Mặc dù cậu không nói thì hắn cũng biết là cậu đi đâu, do mối quan hệ của 2 người tốt lên nên hắn có tặng cậu 1 cái vòng cổ và 1 cái lắc chân màu bạc và dĩ nhiên là trong đó gắn định vị rồi. Để cậu không vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì hắn sẽ làm tất cả Bạch Thời Phong còn cho người âm thầm bảo vệ cậu nữa cơ.
Nói 1 lúc thì Tần Tuấn cũng đến trước cửa biệt thự 1 chiếc xe đã đỗ ở đó cậu tạm biệt Bạch Thời Phong rồi đi với Tần Tuấn. Hôm nay cậu mặc 1 bộ đồ đơn giản áo thun trắng, quần jeans, giầy thể thao và 1 chiếc áo khoác mỏng nhưng mặc trên người cậu lại khiến nó không hề tầm thường đúng là lụa đẹp vì người mà.
(Tui cũng không biết nên cho mặc gì cho hợp nữa nên tùy ý thôi nha 💦)
* /"Lụa đẹp vì người" đại khái là dù cho bộ đồ có rẻ tiền hay đơn giản tới mấy vào tay những người xinh đẹp hoặc khéo léo trong cách ăn mặc thì sẽ nâng cao được giá trị của bộ đồ đó lên. Câu này cũng nôm na câu "Người đẹp vì lụa" vậy chỉ là ngược nghĩa nhau 1 chút nhưng chung quy khá giống nhau./
Thấy cậu Tần Tuấn nở nụ cười chào hỏi, cậu cũng nhỏ giọng chào lại hắn rồi 2 người cùng đi tới buổi hòa nhạc, khung cảnh khá là sôi nổi vì gần đến giờ diễn rồi cậu cảm thấy hơi sợ do bệnh của mình đợi 1 lúc thì cũng tới thời gian diễn ra mọi người ngồi vào chỗ của mình âm nhạc bắt đầu vang lên âm thanh du dương khiến tất cả đều tập trung nghe nhạc.
Thời gian cứ thế trôi qua chẳng mấy chốc đã kết thúc buổi diễn mọi người đều ra về, cậu và hắn cũng vậy
giờ mới 8 rưỡi hơn Tần Tuấn rủ cậu đi ăn cậu không biết nên từ chối thế nào nên bảo phải hỏi anh cậu 1 tiếng, nhưng Tần Tuấn bảo hắn sẽ xin phép hộ cậu nghe vậy cậu đồng ý ngồi trong xem chờ.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Thời Phong: "Bạch tổng, giờ Ân Ân sẽ đi ăn với tôi em ấy muốn tôi gọi xin phép anh 1 tiếng ăn xong tôi sẽ đưa em ấy về."
"Đã biết" dù Bạch Thời Phong không muốn nhưng cũng không từ chối quan hệ giữa 2 anh em đang tốt đẹp hắn sẽ từ từ khiến cậu ỷ lại nhiều hơn vào mình tới lúc đó hắn bảo gì cậu chả vui vẻ đáp ứng. (Cái suy nghĩ thật ấu trĩ.)
Suy nghĩ:
Bạch Thừa Ân hài lòng: "Nay đi chơi có vẻ không tồi chút nào (๑"ᴗ")."
Tần Tuấn: "Có bảo bối đi cùng thế nào cũng vui cả! ♡´・ᴗ・`♡."
Bạch Thời Phong: "Bảo bối đi chơi với hắn mà không rủ chồng phải phạt mới được! ʕ; •`ᴥ•´ʔ."
Tác giả có lời muốn nói: "Suy nghĩ rất ấu trĩ luôn x2 nha anh bớt lại coi lạnh lùng lên chứ hình tượng đâu hết rồi? ʕ – ᴥ – ʔ." Sa bắt đầu lười gòi viết mãi mới xong chap này huhu Ó╭╮Ò mọi người nhớ ủng hộ Sa đó🍪.