Lý Huệ càng luống cuống, cô chỉ biết bồi rượu, không hề biết ca hát, đến phòng karaoke làm việc hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, cũng chưa kịp huấn luyện.
Người đàn ông bụng bia nhìn cô vẫn còn sững sờ ở đó, nổi giận: “Hát cũng không biết!”
“Ơ ơ, Vương Tổng đừng nóng giận...” Trương Quyên dán qua vỗ ngực hắn ta, “Em gái nhỏ vừa tới nên không biết ngài đã tới đây nhiều lần, em ấy bị ngài dọa sợ thì phải làm sao bây giờ?”
Trương Quyên vừa nói vừa nháy mắt với Lý Huệ, bảo cô nhanh chóng hát.
Lý Huệ khẩn trương cầm lấy microphone, đứng ở bên cạnh người gọi là anh Tiếu như một cái cọc, chờ khúc nhạc dạo kết thúc liền mở miệng: “Em đang lạc lối trên con đường mù sương, chỉ mong may mắn tìm thấy bước chân của anh...”
Mới vừa hát hai câu, toàn bộ phong bao đều yên tĩnh lại.
Cả mặt Lý Huệ đều đỏ bừng, giai điệu của cô đều đã chạy đến Tây Thiên, chỉ hai câu không quá cao mà cô cũng có thể hát lệch được, cô đúng thật là không thích hợp với công việc kiếm tiền nhanh như vậy.
Sắc mặt người đàn ông bụng bia rất khó coi, Lý Huệ chắc chắn rằng nếu không phải Trương Quyên lôi kéo hắn ta, hắn ta có thể đá cô ra ngoài.
“Ha ha ha ha...”
Anh Tiếu cười rất lớn tiếng, Lý Huệ hận không thể tìm một cái khe để chui vào.
Người đàn ông bụng bia... À không, Vương Tổng nhìn thấy anh Tiếu nở nụ cười sắc mặt mới dễ nhìn một chút: “Được rồi, đừng hát nữa.”
Lý Huệ buông microphone xuống, thận trọng ngồi ở bên cạnh anh Tiếu, cách anh mười cm, khoảng cách này không xa cũng không gần, sẽ không khiến cho anh Tiếu mâu thuẫn, cũng sẽ không làm cho mình xấu hổ.
Cô rót đầy rượu cho anh Tiếu, trên mặt đầy nụ cười: “Tiếu Tổng, em kính ngài.”
“Tôi không uống nữa, để ở đó đi.”
Nói xong, cơ thể anh nghiêng về phía Lý Huệ, cánh tay xuyên qua sau lưng cô để lấy âu phục ở trong góc. Ở khoảng cách này, Lý Huệ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bột giặt trên áo sơ mi của anh.
“Che lại đi, đừng kéo quần áo nữa.”
Bộ âu phục màu xám rơi trên đùi cô, che khuất làn váy đang lộ ra.
Tiếu Lâm vốn dĩ không muốn quản cô gái này, nhưng Nguyệt Quý ngồi ở bên cạnh anh túm góc váy, khiến cho cặp đùi trắng nõn lộ ra ngoài, Đại Dũng bên cạnh hận không thể dính mắt lên trên người cô, thật sự rất khó coi.
“Cảm ơn Tiếu Tổng.”
Cô gái tên Nguyệt Quý nhỏ giọng nói cám ơn, cho rằng anh đang thả tín hiệu thân thiện ra, cô liền làm liều mà dịch mông, dựa sát vào anh, cổ áo còn chưa trở về vị trí ban đầu cũng run rẩy theo động tác của cô, tự dưng hấp dẫn càng nhiều ánh mắt hơn.