Năm 1990, trong một quán karaoke nào đó ở Bắc Kinh.
Lý Huệ kéo chiếc váy bó sát ôm mông cực ngắn của mình lên, cảm thấy chỉ cần cô hơi cử động một chút là có thể lộ qυầи ɭóŧ ngay.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ra sân, còn chưa thích ứng được, mang giày cao gót đi xiêu vẹo, ngay cả lông giả trên mắt cũng ngăn cản tầm mắt của cô.
Chị gái bên cạnh kéo cô một cái suýt chút nữa làm Lý Huệ vấp té: “Cẩn thận.”
Chị gái kia cũng trang điểm đậm giống như cô, Lý Huệ không nhận ra đây là chị gái nào.
“Trương Quyên.” Chị gái nháy mắt với Lý Huệ, “Cũng là Đỗ Quyên.”
Mỗi một người các cô điều có biệt danh, Nguyệt Quý nghĩa là hoa hồng, đây là tên má mì đã đặt cho Lý Huệ, bởi vì cái tên Nguyệt Quý này đã từng có người chiếm giữ.
“Cảm ơn chị Quyên.”
Trương Quyên vẫy tay, cô ấy cảm thấy rằng cô bé mới hai mươi tuổi này đến hộp đêm của bọn họ, hơi giống với cô ấy năm sáu năm trước, cộng thêm trong nhà có một cô em gái cũng trạc tuổi Lý Huệ, khó tránh khỏi sinh ra chút thương hại.
“Má mì vừa giảng quy tắc cho em rồi đúng chứ? Nếu như đã chọn cái nghề này, cũng không thể giả bộ giữ mình trong sạch được, vào phòng bị sờ mó vài cái cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần không ra ngoài với bọn họ thì không sao cả.”
Lý Huệ gật đầu.
Cô đã sớm chuẩn bị cho tâm lý của mình xong xuôi, cô học không giỏi, không thể trông cậy vào việc đi học để kiếm được nhiều tiền, bây giờ cha bệnh nặng, cô muốn kiếm tiền thật nhanh chỉ có thể làm việc này.
“Lát nữa đi vào thì để ý thử xem người bên cạnh có thể phát triển quan hệ lâu dài được hay không, như vậy cũng coi là “chuộc thân” rồi.” Trương Quyên truyền thụ kinh nghiệm của mình, lại nói năm cô ấy hai mươi tuổi đã gặp được vị kim chủ đầu tiên của mình, bao cô ấy hai năm, hai năm kia cô ấy sống vô cùng thoải mái, bảo Lý Huệ cũng nhân lúc còn tươi trẻ tranh thủ kiếm một khoản lớn đi.
Lý Huệ gật đầu qua loa, không để lời của Trương Quyên vào trong lòng. Ở cái nơi này thì làm gì có người nào tốt lành, toàn là mấy ông chủ đầu hói bụng phệ, cô cố nhịn để họ sờ hai cái đã là cực hạn rồi.
Khi đang nói chuyện, má mì đẩy cửa phòng bao ra. Sau khi các cô bước vào, xếp thành từng hàng, giống như hàng hóa để người ta lựa chọn.
“Cô, cô, cô, còn có cô ở lại.” Người đàn ông đang chọn không phải là người đàn ông ngồi ở giữa, là người đàn ông bụng bia ngồi bên cạnh anh.
Má mì dẫn các cô gái không được chọn rời đi, Lý Huệ và Trương Quyên ở lại phòng bao.