Cứu Rỗi Vai Phản Diện, Nhưng Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 47

Trong suy nghĩ của cô ta, tất cả đều là sự dẫn dắt của duyên phận.

Mặc dù cô ta hoàn toàn không biết rằng những điều tưởng chừng như tình cờ ấy thực chất chỉ là sự sắp đặt của người khác.

Chính vì vậy, Lê Hinh Nhụy rất muốn làm quen với Úc Khả Khả. Nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ ít giao tiếp, thường xuyên lui vào phòng nghỉ khi không có cảnh quay của cô, cô ta lại chùn bước.

Mãi đến lần gặp này, không hiểu vì sao, cô ta cảm nhận được Úc Khả Khả có gì đó thay đổi, khiến người khác muốn lại gần hơn.

Vốn là người nhút nhát, cô ta đã đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để đến bắt chuyện.

Ban đầu, cô ta còn nghĩ rằng nếu Úc Khả Khả không nhớ mình, cô ta sẽ tự giới thiệu lại. Nhưng không ngờ, Úc Khả Khả lại nhận ra cô ta.

Điều này khiến Lê Hinh Nhụy vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô ta hớn hở nghĩ: Quả nhiên, kết bạn phải chủ động mới được.

“À…”

Lê Hinh Nhụy hít một hơi thật sâu, sau đó ngập ngừng hỏi nhỏ: “Hôm nay tôi không còn cảnh quay nữa, nhưng hình như ngày mai chúng ta có cảnh diễn chung. Không biết cô Úc có tiện cùng tôi đọc lại kịch bản khi về không?”

…Hả?

Đang say sưa "ăn dưa" xem diễn biến phim trường, Úc Khả Khả nghe thấy lời mời kỳ lạ này, trong một khoảnh khắc vẫn chưa kịp phản ứng. Cô nghiêng đầu nhìn qua, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ bối rối.

Lê Hinh Nhụy lập tức đỏ bừng mặt.

Hệ thống bỗng cảm thán: [Cảnh này, đột nhiên muốn cho nam chính nhìn thử.]

Úc Khả Khả: [? Đừng khiến tôi phải chửi cậu ngay khi đang vui nhất. Đang tốt đẹp, tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, xui xẻo!]

Hệ thống: [Không có gì, chỉ là cảm thấy anh ta và chú hai của cô chắc chắn có tiếng nói chung. Đến lúc đó, mặt còn xanh hơn đầu cho mà xem.]

Úc Khả Khả: […?]

Dù không hiểu tại sao hệ thống lại nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt hồi hộp lẫn mong chờ của Lê Hinh Nhụy, Úc Khả Khả nghĩ một chút rồi không bận tâm, gật đầu đồng ý.

Lê Hinh Nhụy lập tức nở nụ cười rạng rỡ hơn. Dù sự chú ý của Úc Khả Khả vẫn đặt hết vào những chuyện đang diễn ra trên trường quay, cô vẫn không nhịn được liếc nhìn Lê Hinh Nhụy thêm vài lần, cảm giác như bị ánh sáng từ nụ cười ấy làm lóa mắt.

Quả không hổ là “mặt trời nhỏ” trong lòng nam chính, nụ cười của cô ta đúng là còn rực rỡ hơn ánh dương.

Tối đó, khi về khách sạn, Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy vừa bước vào thang máy thì thấy Trữ Tuyết và Lộ Sùng cũng đi vào.

Khi nhìn thấy họ, Trữ Tuyết hơi ngạc nhiên: “Hai người buổi chiều chỉ có một cảnh thôi mà, sao giờ mới về?”

Ánh mắt Úc Khả Khả kín đáo lướt qua hai người họ, rồi mỉm cười: “Chúng tôi diễn không tốt lắm, cần phải học hỏi thêm, nên ở lại phim trường xem mọi người diễn một chút.”

Trữ Tuyết gật đầu: “Nỗ lực nhiều cũng tốt, cố gắng rồi sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Úc Khả Khả tự nhiên hỏi tiếp: “Thế còn chị Trữ Tuyết và thầy Lộ? Hai người vừa quay xong cảnh sao?”

Cách gọi của cô mang chút thân thiết vô tình, giọng điệu nhẹ nhàng khiến ngay cả một người vốn giữ khoảng cách như Trữ Tuyết cũng không cảm thấy khó chịu.