Cứu Rỗi Vai Phản Diện, Nhưng Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 12

Một chữ "lại" này, chứa đựng biết bao nỗi lòng.

Hệ thống liếc qua bên kia: [Anh ta vẫn đang xử lý tài liệu, chẳng có chuyện gì xảy ra... À, anh ta lại xoa huyệt thái dương rồi, hình như rất đau đầu.]

Úc Khả Khả chép miệng: [Xem ra bệnh đau đầu của anh ta nghiêm trọng thật.]

Chỉ cần nhìn chỉ số hắc hóa nhảy lên nhảy xuống liên tục, cũng đủ cảm nhận cơn đau dữ dội đến mức nào. Có khi phản diện sau này đầu tư vào ngành dược phẩm, cũng là vì căn bệnh này chăng?

[Khoan đã, có khi chúng ta có thể lợi dụng điểm này.] Dường như nắm bắt được trọng tâm, cô nảy ra ý tưởng. [Nếu có cách nào chữa khỏi bệnh đau đầu cho anh ta, có khi chỉ số hắc hóa sẽ giảm xuống, không còn muốn hủy diệt thế giới nữa.]

Giống như mấy mô-típ bá tổng trong tiểu thuyết, nữ chính chính là "thuốc" của bá tổng. Dù có bệnh gì trên người, chỉ cần gặp nữ chính là khỏi. Một cơn đau đầu nhỏ nhoi, chẳng phải dễ dàng?

Vừa dứt lời, âm thanh máy móc lại vang lên: [Chỉ số hắc hóa +1]

... Cứu mạng, phản diện thật sự có bệnh rồi! Không chữa thì hủy diệt thế giới mất thôi!

[Đây thật sự là một cách hay!] Hệ thống cũng phấn chấn, nhưng rồi lại chán nản ngay sau đó: [Nhưng chúng ta không được trang bị loại "bàn tay vàng" này. Trước đó kiểm tra cơ thể anh ta, thấy hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng có bệnh gì cả.]

"..."

Úc Khả Khả không khỏi cạn lời: [Không phải chứ, tôi đã xuyên sách và còn buộc phải gắn hệ thống, mà cậu lại muốn nói với tôi về khoa học sao?]

[Bây giờ nói đi, vừa nãy không phải bị cắt ngang sao.] Hệ thống cũng không suy nghĩ nhiều, hồn nhiên kể tiếp: [Úc Nhiễm dạo gần đây để ý một nam minh tinh, muốn bao dưỡng anh ta, nhưng lại bị từ chối.]

[Cô chẳng vừa nói người trong giới giải trí toàn là con hát sao?] Úc Khả Khả bật cười. [Cả nhà này đúng là thú vị thật, tam quan quả nhiên đồng nhất.]

[Nam minh tinh đó chỉ muốn dựa vào năng lực của bản thân, không muốn bán thân. Úc Nhiễm bị mất mặt, tức giận liền gây áp lực với công ty của anh ta, kết quả anh ta bị "đóng băng" rồi.]

Bên ngoài, mọi người đều không biết nhà họ Úc bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất đã sắp phá sản. Một bên là gia tộc giàu có không thể đắc tội, bên kia chỉ là một tân binh mới ký hợp đồng. Lựa chọn của công ty thì không cần nghĩ cũng biết.

... Nhà họ Úc quả nhiên là một cánh đồng dưa lớn, nhìn đâu cũng thấy chuyện thị phi.

Úc Khả Khả không khỏi lắc đầu trong lòng. Quả nhiên, các chàng trai ra ngoài vẫn phải bảo vệ mình thật tốt, nếu không cẩn thận sẽ gặp phải loại người điên thích cưỡng ép chiếm đoạt này.

Thật đáng thương, quá đáng thương.

"... Cô nhìn tôi kiểu gì thế?"

Úc Nhiễm vừa bước ra đã chạm ngay ánh mắt kỳ quái của Úc Khả Khả. Ánh mắt đó khiến sống lưng cô ta lạnh buốt, vội giữ vẻ mặt nghiêm nghị trừng lại, trong lòng đầy cảnh giác.

Chẳng lẽ cô ta biết mình vừa làm gì? Hay lại định làm trò gì nữa?

"Tôi chỉ đang nghĩ, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung cửa." Úc Khả Khả nhìn cô ta với ánh mắt hoàn toàn mới, nhàn nhạt nói. "Cô và chú hai, thím hai đúng là một nhà. Hãy tin vào điều đó đi."