Thấy bà ta miễn cưỡng đi vào bếp, Úc Khả Khả mới quay đầu lại, giọng nói hơi cao, mang theo vẻ vui vẻ: "Chú hai..."
Chú hai Úc đột nhiên có một dự cảm không lành, lập tức đứng dậy, giọng nghiêm nghị nói: "Chú còn có việc, về thư phòng trước. Nhã Nhã, con ở chung với chị con cho tốt, hiểu chuyện một chút, đừng chọc chị con tức giận."
Úc Nhã đột nhiên bị đâm sau lưng: “???”
"Vậy thì cảm ơn em gái." Úc Khả Khả vẫn treo trên mặt nụ cười ngọt ngào khiến người ta đau dạ dày: "Tôi còn muốn ăn nho, là loại cô tự tay rửa, tự tay bóc vỏ nhé."
"... Úc Khả Khả, cô đừng quá đáng!"
Úc Nhã tức giận hét lên nhưng lại không làm gì được cô cả. Thấy Úc Khả Khả sắp mở miệng gọi bố, cô ta chỉ có thể tức giận dậm chân, cuối cùng vẫn phải nén giận đi rửa nho.
Người hầu nịnh nọt tiến lại định giúp: "Nhị tiểu thư, hay là để tôi..."
Úc Nhã lập tức trút hết cơn tức giận lên họ: "Cút cho tôi!"
Kể từ khi bố cô ta tiếp quản công ty, cô ta chưa từng phải chịu ấm ức. Đặc biệt là Úc Khả Khả trước mặt cô ta luôn chỉ biết nhẫn nhịn, cho dù cô ta bắt nạt quá đáng, cô ta tùy tiện xin lỗi một câu là sẽ được tha thứ ngay.
Úc Nhã đã sớm quen với bộ dạng chịu đựng ấm ức của Úc Khả Khả, chỉ thấy cô đáng bị bắt nạt. Không ngờ có một ngày, Úc Khả Khả cũng dám vênh váo ra lệnh cho cô ta, mà cô ta lại phải nhẫn nhịn chịu đựng!
Úc Nhã méo mó mặt ném hết nho vào bồn rửa, ngược lại còn làm nước bắn vào mặt mình, càng tức giận hơn.
A a a tức chết cô ta mất! Chờ đấy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ cho con cáo già thích mách lẻo, vênh váo độc ác kia một bài học!!
Còn bên này, Úc Khả Khả thoải mái dựa vào ghế sofa, vừa mở TV thì đột nhiên nghe thấy giọng nói hứng thú của hệ thống: [Có một quả dưa to trong nhà ngài nè, có ăn không?]