Trăng Hướng Phía Tây

Chương 50

Trần Hề cúp điện thoại, báo cho mẹ Phương: “Phương Nhạc nói anh ấy đang về.”

Mẹ Phương điều chỉnh hướng gió của điều hòa xong, lại vào phòng khách cảm nhận nhiệt độ một chút, hiển nhiên phòng khách không mát mẻ được như gian ngoài, mẹ Phương tính toán, bảo: “Cái điều hòa này không làm lạnh được, hay là cũng lắp điều hòa ở trong đi.”

“Không có lời đâu ạ.” Trần Hề nói.

“Cô nghĩ lại rồi.” Mẹ Phương tự rót cho mình một li nước, uống hai ngụm, tính toán chi li mà ní: “Cô nói với cháu này, Phương Nhạc đây là đang bỏ bê công việc, cô phải trừ tiền lương của nó.”

Trần Hề đang tìm tệp tin trong máy tính, cười nói: “Thật sao ạ?”

Mẹ Phương nói chắc như đinh đóng cột: “Cô không đùa đâu, không phải đã nói rồi sao, không có quy tắc sẽ không thành phép tắc, chỗ này của cô tuy nhỏ nhưng lương căn bản và hoa hồng cho mấy đứa đều không thấp.”

“Phải, nếu không sao cháu có thể nhiệt tình như thế chứ.” Trần Hề di chuột rung đùi đắc ý.

Mẹ Phương xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Cháu làm cho chăm chỉ, nếu cháu nghỉ việc không lý do, cô cũng sẽ trừ tiền lương của cháu.”

“Cháu chắc chắn sẽ không như vậy.” Trần Hề suy nghĩ, hỏi: “Xin nghỉ thì trừ lương như thế nào ạ?”

Mẹ Phương: “Phải nhìn tình huống, sao nào, mới hai ngày đã muốn xin nghỉ?”

“Cháu còn phải học lái xe, đến lúc đó chắc phải xin nghỉ.”

Lúc này mẹ Phương mới nhớ tới: “Vậy không sao, cháu cứ yên tâm học, cô cho cháu nghỉ có lương, tranh thủ tí mà làm, đừng như cô.”

“Có đúng quy định không ạ?”

“Lời cô chính là quy định!”

Thật khí phách, Trần Hề cảm thấy mẹ Phương càng ngày càng giống bà nội Phương, Trần Hề đề nghị: “Hay là đến lúc đó cô cháu mình cùng học?”

Mẹ Phương ủ rũ: “Thôi, đừng lôi kéo cô, cô không muốn đi thi bằng lái nữa đâu.”

“Cô đừng nhụt chí.” Cuối cùng Trần Hề cũng tìm được tệp tin, cô bắt đầu chuyển dữ liệu trên máy tính.”

“Cô không có tinh thần đó đâu.” Mẹ Phương nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, bất mãn nói: “Sao Phương Nhạc rề rà như vậy.”

Trần Hề vừa gõ phím, vừa nói: “Mới có một lúc mà cô, chắc sắp đến rồi. Anh ấy vắng mặt hai tiếng, cô định trừ bao nhiêu tiền lương của anh ấy ạ?”

“Cháu còn định tính theo giờ?” Mẹ Phương vô tình nói: “Cô vốn định trừ một ngày lương của nó.”

Thật ra Trần Hề cũng không cố ý tính giờ cho Phương Nhạc, lúc trước Phương Nhạc vẫn luôn đứng ở cửa phòng khác, lúc cô nói chuyện với Mã Dư Kiệt, liếc mắt là có thể nhìn thấy anh. Phương Nhạc rời đi không tiếng động, tầm mắt thiếu một người, Trần Hề rất khó bỏ qua.

Anh vừa đến cửa hàng không lâu, Trần Hề không biết đột nhiên anh rời đi là muốn đi đâu, có lẽ xe đỗ không đẹp, anh đi dịch xe một lần nữa?

Mã Dư Kiệt còn đang thấp thỏm chờ câu trả lời của cô, Trần Hề lại có chút mất hồn.

Hôm qua Bạch Chỉ tạo một nhóm ba nữ sinh, ở trong nhóm Bạch Chỉ bảo có nam sinh lớp mười ba sắp hành động với cô, Trương Tiêu Hạ cuộn trào vui sướиɠ hỏi là ai, Bạch Chỉ nói tên, Trương Tiêu Hạ nói thì ra là cậu ta!

Trần Hề không có ấn tượng gì với người này, Trương Tiêu Hạ sốt ruột: “Cậu ta còn từng đưa thư cho cậu đấy, lúc ấy cậu còn nói lời tàn nhẫn, ca sĩ top 10 lớp 12/13, cậu nhớ lại đi!”

Bạch Chỉ dứt khoát gửi một liên kết qua, Trần Hề tưởng là video ca sĩ top 10 trong trường đó thi đấu, nhấn vào mới biết là video đàn hát nam sinh kia tự quay, video này cậu ta đăng lên mạng, lượt click khoảng mấy nghìn.

Nam sinh ôm đàn ghi-ta ngồi trước máy tính, sau lưng là chùm tia nắng chiếu tới, hát bài “Nhậm Ngã Hành” của Trần Dịch Tấn.

Bạch Chỉ đánh giá: “Cậu ta chưa tính là rất đẹp trai, nhưng nam sinh biết ca hát sẽ được cộng rất nhiều điểm, bài này là bài tớ thích nhất!”

Trần Hề chưa từng nghe qua bài này, hầu hết thời gian rảnh rỗi của cô đều là xem phim điện ảnh, rất nhiều chuyện ngoài việc học, cô ít khi theo kịp đề tài của họ.

Bạch Chỉ biết đàn đàn cello, Trương Tiêu Hạ biết múa ba-lê, tiệc tối tết dương lịch hồi lớp mười, lớp họ biểu diễn tế bào phân liệt, trở thành trò cười cho cả trường, lên lớp mười một hai người họ lên sân khấu biểu diễn đôi, Trần Hề ở dưới sân khấu xem đến nỗi không chớp mắt, trái tim cuộn sóng.

Hòn đá nhỏ trên núi lớn, nó cho rằng núi lớn chính là thế giới nó thống trị, sau đó nó lăn xuống chân núi, lăn vào trấn nhỏ phồn hoa phía nam, thấy con đường bằng phẳng và mái ngói kiên cố, nó phát hiện ra đây mới là thế giới thú vị. Sau đó rồi sau đó, trải qua ngày dãi nắng dầm mưa lăn lê bò lết, nó đi tới nhà cao cửa rộng phồn hoa thật sự, chiếm được một đỉnh trên cao, khi đó nó nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn ——

Ồ, thì ra bầu trời đều là những hòn đá nhỏ biết phát sáng.

Bước đầu của Trần Hề đã lạc hậu quá nhiều, tới trường trung học số 8 cô mới biết, một đề bài cô chỉ hiểu một cách giải, người khác đã nắm giữ bốn năm cách thậm chí vô vàn cách giải, cô không có cơ hội tiếp xúc với đàn cello và ba-lê, mọi người đã sáng lấp lánh, còn cô vẫn đang cố gắng leo lên đi về phía trước, không dám lơi lỏng chút nào, sợ tia sáng mỏng manh trên người sẽ tắt.

Cho nên cô không hiểu lắm, Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ là những cô gái sáng lấp lánh, thu hút người khác phái là đương nhiên, ngay cả cô cũng bị họ thu hút. Nhưng cô trừ học, bình thường không tham gia hoạt động của trường, lâu ngày sinh tình cũng thôi đi, nam sinh lớp 12/13 căn bản không quen biết cô, vì sao có thể thích cô được, chỉ nhìn mặt sao?

Trần Hề rất muốn hỏi Mã Dư Kiệt một chút, cậu ta thích cô ở điểm nào?

Nhưng đề tài mang tính đào sâu này, mang ra thảo luận với người khác giới hiển nhiên không thích hợp trong tình huống này.

Trần Hề nói xin lỗi đối phương, bọn họ cũng không nói chuyện lâu, Mã Dư Kiệt cảm thấy mất mát, nhưng cậu ta là người hiền lành, không nói gì thêm nữa, cuối cùng cậu ta đứng dậy khỏi ghế mây, bởi vì không nghĩ trước trong đầu, cho nên cậu ta nói năng hơi lộn xộn: “Thật ra tôi cũng cảm thấy không có hy vọng gì, nhưng mà, tôi cảm thấy ba năm cấp ba trôi qua như một cái chớp mắt, vào thời khắc cuối cùng khi kì thi kết thúc, trong giây phút buông bút, tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, bỗng có một sự thôi thúc, tôi không muốn để lại nuối tiếc cho thanh xuân của mình, từng tranh thủ từng cố gắng từng thất bại, sống thuận lợi quá thì mười hai mươi năm sau ngay cả chút kí ức cũng không còn, ít nhất bây giờ, tôi đã nói chuyện với cậu lâu như vậy, từ đây về sau sẽ là một ký ức đặc biệt và tốt đẹp.”

Cậu thiếu niên đã tỉ mỉ chỉnh trang mang theo tình cảm chân thành tha thiết, Trần Hề cách một cái bàn pha lê, đối mặt với cậu ta, thật lòng mà nói: “Cảm ơn cậu.”

Mã Dư Kiệt vò đầu, dũng khí đã tiêu hết, người hiền lành thẹn thùng không biết nên nói gì, vắt hết óc muốn tìm đề tài, giây tiếp theo ——

“Đúng rồi, vậy trong nhà cậu có họ hàng cần tìm bạn trăm năm không?”

Mã Dư Kiệt: “…”

Sau đó Trần Hề đã ký đơn hàng này, Trần Hề theo tư liệu giấy, ghi thông tin vào máy tính, cửa kính bị đẩy ra, Phương Nhạc đã trở lại.

Phương Nhạc mặc áo trắng quần đen, tóc con trên trán hơi dài, đã che tới đuôi mắt, anh không có biểu cảm gì đi vào, đi theo anh còn có thời tiết khô nóng bên ngoài.

Trần Hề chỉ liếc nhìn một cái, tầm mắt đã về đến máy tính, không cẩn thận gõ sai một bính âm, ước chừng bị thời tiết nóng xộc vào đầu, cô nhất thời quên mất phím xóa là nút nào, yên lặng hai giây, cô mới ấn “backspace” một cái.

Từ đầu tới đuôi Phương Nhạc chưa nhìn đến Trần Hề, anh đặt khăn trải bàn lên bàn làm việc, mẹ Phương bắt đầu thao thao bất tuyệt dạy dỗ anh, Phương Nhạc theo thói quen chỉ nghe mà không cãi lại, mẹ Phương vừa nói vừa cầm mảnh hoa nhỏ trên bàn: “Đây là cái gì?”

Phương Nhạc đối diện với chiếc điều hòa thổi khí lạnh, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Khăn trải bàn.”

“Con mua khăn trải bàn gì vậy, mua về nhà?”

“Không phải, bàn kính trong phòng khách.”

Mẹ Phương mở gói hàng, giũ khăn trải bàn ra nhìn: “A, khá đẹp đấy, sao con nghĩ đến chuyện mua cái nay?”

Phương Nhạc: “Vừa vặn đi qua một cửa hàng rồi nhìn thấy, con thấy thích hợp nên mua.”

“Coi như con có lòng.” Mẹ Phương hài lòng, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, có khách hàng xin tư vấn, mẹ Phương gác khăn trải bàn sang một bên rồi nói chuyện với khách.

Nói xong bà lại bắt đầu bận chuyện khác, chỉ chốc lát lại đi sang quán trà đối diện, khăn trải bàn bị quên ở trong góc.

Phương Nhạc ngồi hồi lâu, cuối cùng tự cầm khăn trải bàn lên, vào phòng khách trải phẳng nó ra.

Đến cuối tuần, bởi vì kì thi cấp ba, đoạn đường gần trường trung học Văn Khải bị quản lý giao thông, văn phòng kết hôn trùng hợp ở khu bị quản lý, mẹ Phương cảm thấy hai ngày này chắc sẽ không có vụ làm ăn nào, mấy cửa hàng bên cạnh ban ngày đều đóng cửa, mẹ Phương cũng dứt khoát đóng cửa.

Nhưng quán trà Ấn Nguyệt ở ngã tư đường bên kia may mắn không rơi vào khu bị quản lý, cho nên quán trà vẫn buôn bán như bình thường, Trần Hề và Phương Nhạc cũng đến nơi đó, mẹ Phương cung cấp một phòng lớn, để họ vừa làm việc vừa tụ tập với các bạn.

Khu bên quán trà này là một khu thương mại phức hợp, xây quanh sông, trong khu phố có khách sạn, quán ăn, rạp chiếu phim, quán cà phê vân vân.

Ba năm trước khu thương mại còn chưa hoàn toàn xây xong, phần đông khách của quán trà Ấn Nguyệt trừ các cặp nam nữ xem mặt, cơ bản chỉ có chút khách trung niên người già.

Hiện giờ khu phố thương mại đã xây xong hoàn toàn, chị em của mẹ Phương rất có đầu óc kinh doanh, năm trước bà ấy đã tiến hành chỉnh đốn cải cách quán trà, cách trang trí già dặn trở nên hợp thời, trong tiệm trừ ghế dài rải rác, phòng nhỏ và phòng bao lớn, còn thiết kế thêm một quầy bar giống quán bar. Vì để phục vụ cho sở thích của người trẻ, trà nơi này đều không quá truyền thống, trà pha nóng ủ lạnh đều được đựng trong đồ đựng thủy tinh hình trăng non.

Phương Nhạc ở quầy bar chờ trà ủ lạnh, Phan Đại Châu ngồi trên ghế chân cao, miệng líu lo kể với anh về Mã Dư Kiệt.

“Ban đầu tao chưa giới thiệu cho người ta, cũng ngại chủ động hỏi xem tình hình của cậu ta thế nào, kết quả hôm qua không phải lớp tao thảo luận chuyện du lịch tốt nghiệp trong nhóm sao, tao với Mã Dư Kiệt tán chuyện, rồi thuận tiện hỏi chuyện xem mắt hôm đó.”

Phương Nhạc mắt nhìn thẳng chờ nhân viên ở quầy pha trà, thuận miệng đáp một câu: “Không phải xem mắt.”

“… Rồi rồi rồi, không phải xem mắt.” Phan Đại Châu dịch mông, bóc hạt dưa vừa ăn vừa nói: “Cậu ta nói Trần Hề từ chối, từ chối cực kỳ lịch sự, cực kỳ khéo léo, lúc ấy cậu ta khó chịu thì khó chịu, nhưng tổng thể vẫn ổn, chủ yếu cậu ta bảo Trần Hề quả nhiên giống như vẻ ngoài của cô, dịu dàng thuỳ mị.”

Cô rất khéo léo lịch sự với người khác, với anh lại là giơ đao chém xuống, Phương Nhạc đặt một phần trà ủ lạnh lên khay, chờ thêm một phần nữa.

“Nhưng cuối cùng, cậu ta vốn dĩ không tìm được câu nào để nói muốn rời đi, kết quả Trần Hề lại hỏi một câu, nhà cậu có người nào muốn tìm bạn trăm năm không, Mã Dư Kiệt nói lúc ấy cậu ta ngơ ra, ngây ngốc đi hỏi người nhà của mình, hài hước là bác gái cả của cậu ta thật sự có, hỏi giá là 680 tệ, bác gái trực tiếp đưa 800 đồng bảo cậu ta đăng kí giúp anh họ, Mã Dư Kiệt ngược lại lời được 120 tệ, cậu ta nói sau khi về nhà không biết nên tiếp tục khó chịu hay nên vui vẻ. Đến giờ Phan Đại Châu còn thấy vui: “Mày nói xem có buồn cười không!”

Nhận đủ trà, Phương Nhạc bưng khay, không cảm xúc nói: “Nói nhiều với tao như vậy làm gì, bưng khay.”

Phan Đại Châu cầm đĩa thức ăn nhẹ một bên: “Được, sau này tao nhận được tin tức gì nữa sẽ không nói với mày.”

Phương Nhạc không đáp lời, hai người bưng đồ về phòng bao.

Phòng bao lớn có sofa, TV và bàn mạt chược, mấy người họ khong biết chơi mạt chược, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý còn đang tìm tòi giáo trình mạt chược.

Trương Tiêu Hạ nói: “Đánh bạc là phạm pháp.”

Bạch Chỉ nói: “Cũng có đánh ăn tiền đâu, hơn nữa mạt chược sao có thể coi là đánh bạc, đây là quốc túy của Trung Quốc chúng ta.”

Trần Hề đẩy hết đống đồ lung tung rối loạn sang một bên, nhường chỗ cho Phương Nhạc và Phan Đại Châu, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Thế vận hội Olympic chắc không có khả năng, nhưng Á Vận Hội có thể ôm chút hi vọng.”

Phan Đại Châu hỏi: “Các cậu muốn chơi mạt chược?”

Trương Tiêu Hạ nói: “Bọn họ còn đang nghiên cứu.”

“Tôi cũng tới nghiên cứu chút!” Phan Đại Châu bừng bừng hứng thú.

Điện thoại Trần Hề rung một cái, là một tin nhắn Wechat. Sau khi xem xong, cô nói với Phương Nhạc: “Họ sắp đến rồi.”

Phương Nhạc: “Muốn chúng ta qua đó?”

Trần Hề gật đầu: “Ừ, nói lát nữa chờ họ nói chuyện xong, có chuyện muốn nói với chúng ta.”

Mẹ Phương và ông chủ Phương đi hẹn hò, tất cả cặp nam nữ xem mắt hôm nay đều do hai người Trần Hề Phương Nhạc tiếp đón, hiện giờ phòng bao nhỏ có một đôi, nhà gái là nhân viên văn phòng trong công ty, nhà trai là giảng viên đại học.

Wechat là nhà gái gửi cho Trần Hề, giọng điệu rất không tốt, Trần Hề đeo ba lô nhỏ, chào hỏi với mọi người rồi ra khỏi phòng bao lón cùng Phương Nhạc.

Khách trong quán trà không ít, hai người chờ gần đó, tùy tiện ngồi ở quầy bar. Đợi một lát cũng không gặp được người, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Em uống chút gì không?”

Trần Hề nói: “Nước chanh đi.” Có sẵn.

Phương Nhạc nói với nhân viên: “Hai ly nước chanh.”

Nhân viên lấy hai ly thủy tinh ra, trực tiếp rót hai ly nước chanh từ bình ra cho họ.

Trần Hề ăn không ngồi rồi, lấy điện thoại, nhấn vào danh sách bài hát, cúi đầu kiếm tai nghe trong túi. Trong tiệm vẫn luôn phát nền nhạc thư giãn, tiếng khách hàng nói chuyện hết đợt này đến đợt khác, bài hát của Trần Hề để loa ngoài, ở trong quán trà cũng không yên tĩnh, tiếng hát có vẻ cực kỳ nhỏ.

Chỉ là chút nhỏ này vẫn khiến người bên cạnh dễ dàng nghe được.

“Trên đời này có bao nhiêu thiên đường rực rỡ để anh đi,

Từ khi nào anh đã biết không muốn rời khỏi đám đông,

Từ khi nào nhận ra không có người bầu bạn thì không được,

Từ khi nào tiếc hận cho con bướm bị mắc kẹt ở thiên đường…”

“Nhậm ngã hành” của Trần Dịch Tấn, hôm đó Phương Nhạc ngồi dưới ô che nắng của xe cà phê, vừa uống cà phê, vừa nhấn vào liên kết Phan Đại Châu gửi tới.

Bài hát mà ca sĩ top 10 trong trường của lớp 12/13 đang tự đàn tự hát trong video chính là bài hát này.

Trước kia cô không có thói quen nghe nhạc.

Nước chanh đặt trước mặt hai người, Phương Nhạc bưng lên uống một ngụm, âm thanh rất nhỏ, cổ họng lẳng lặng nuốt hạt chanh chưa lọc sạch xuống.