Trăng Hướng Phía Tây

Chương 28

Phòng Phương Nhạc rộng rãi mát mẻ, trên bàn có một chiếc máy tính để sát tường, một chiếc máy in, sách vở được xếp thẳng hàng, văn phòng phẩm đều được cắm trên giá bút. Bên cạnh máy tính là một kệ sách sát tường, kiểu sách phong phú, thiên văn địa lý, phong cảnh phong tục, khoa học kỹ thuật hay văn học đều có đủ, thậm chí còn có một quyển “Biển thuốc Trung Quốc”, độ dày khoảng bảy tám centimet.

Mỗi quyển sách anh đều phân loại bày ra, giữa kệ sách còn có ba khoảng không để gì, bên trong đặt lego đã lắp ghép xong, còn có diều hâu và tàu chiến màu xám, còn có một bàn cờ rất đặc biệt, trên bàn cờ còn có các lego nhân vật tí hon như hai quân đoàn lính đang đối đầu nhau.

Một mặt khác của căn phòng là tủ quần áo và tủ giày, tủ giày có cửa kính màu nâu chứa đầy những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Phòng này cơ bản đều do Phương Nhạc tự dọn dẹp, trước kia mẹ Phương sẽ giúp anh xử lý giường đệm, sau khi mẹ Phương không ở nhà, Phương Nhạc tự đổi ga giường cho mình, cũng không nhờ qua tay người khác, cô Vương chỉ chịu trách nhiệm lau sàn nhà và đồ gia dụng phòng anh.

Phương Nhạc đóng cửa phòng ngủ lại, tiếng ồn ào dưới lầu bị ngăn cách bên ngoài, bên tai đột nhiên yên tĩnh lại.

Lúc anh về nhà bà nội Phương đang tìm tài sản bị mất, Phương Nhạc còn chưa kịp cởϊ áσ khoác. Giờ vào phòng ngủ, anh kéo khóa kéo áo lông, sau khi cởi ra cầm đến giá áo, vừa treo quần áo lên vừa hỏi: “Hôm nay không đi làm gia sư?”

“Có, nhưng nhà bạn nhỏ kia có người cao tuổi nằm viện, hôm nay tôi mới dạy được một lát, bên bệnh viện đã gọi điện tới nói người ấy không ổn, cho nên cả nhà họ đều chạy qua đó, tôi đành trở về trước.” Trần Hề đứng ở lối đi nhỏ trong phòng, nhìn động tác thong thả của Phương Nhạc.

Phương Nhạc nhìn dấu hiệu biết kết quả: “Vậy mai em còn phải qua đó dạy không?”

Nếu phải làm tang ma, chắc hẳn mai không cần tới nữa, Trần Hề nói: “Không biết, hôm nay họ đi rất gấp, cũng chưa nói ngày mai sẽ thế nào.”

“Lát nữa em nhắn tin hỏi một tiếng, đỡ phải ngày mai đi không công một chuyến.”

“Em biết rồi.”

Treo áo khoác xong, Phương Nhạc đi đến bên cạnh bàn học, lôi ghế máy tính ra bảo: “Ngồi đi.”

Trần Hề đến ngồi, ghế máy tính ghì xuống, phát ra một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, Phương Nhạc đứng đó.

Trần Hề mặc đồ ở nhà, trên màu hồng trắng, dưới màu cam, đuôi ngựa rũ xuống ngổn ngang lỏng lẻo, sườn mặt cũng có không ít sợi tóc mảnh xõa xuống, hiển nhiên trước đó cô đang ngủ, ngủ một giấc xong mặt cũng không có chút màu máu nào.

Bọn họ dùng chung một nhà vệ sinh, Phương Nhạc biết hôm nay cơ thể Trần Hề không khỏe.

“Lạnh không?” Phương Nhạc hỏi cô: “Có muốn về lấy thêm chiếc áo khoác không?”

“Không lạnh.” Lúc vừa trở về Trần Hề vì đau bụng mà cơ thể rét run từng đợt, ngủ dậy xong cảm thấy đã tốt hơn, chỉ là tay chân cô không tránh được vẫn còn chút lạnh lẽo. Nơi này vừa vào đông đã mở lò sưởi, cô rất muốn cởi dép lê đi chân trần trên sàn nhà, vì thế cô rút chân khỏi dép lê một nửa, lặng lẽ dán gót chân lên đất, hơi ấm âm ỉ như ngọn lửa nhỏ cứ như vậy mà truyền đến.

Phương Nhạc cúi đầu đứng bên cạnh cô, tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này. Trong ngăn kéo bàn học của anh có một cái máy sưởi tay, là đồ lúc trước mua mực máy in được tặng.

Trần Hề ngồi ngay vị trí chặn ngăn kéo, thật ra Phương Nhạc đẩy vai cô một chút là có thể kéo ngăn kéo ra, nhưng ngón tay Phương Nhạc đã giơ lên bên hông, cuối cùng vẫn không đυ.ng vào cơ thể cô.

“Tôi mở ngăn kéo.” Anh nói.

“À.”

Mông Trần Hề còn chưa ngồi nóng đã đứng dậy tránh ra, Phương Nhạc lấy một cái máy sưởi tay được đóng gói hoàn chỉnh trong ngăn kéo, sau khi mở ra anh cắm điện, rồi ngồi bên mép giường, Phương Nhạc hất cằm chỉ ghế máy tính, Trần Hề ngồi xuống một lần nữa.

Hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng vào nhau, dòng khí ngừng lại trong một cái chớp mắt, Phương Nhạc nói thẳng: “Vừa rồi đều nghe thấy hết?”

“Ừ.” Trần Hề gật đầu, thầm nghĩ câu tiếp theo anh nói có phải là “Em đừng để trong lòng”, hay là nói ——

“Tôi muốn biết, vì sao em luôn tránh để ở một mình trong phòng tôi hoặc phòng Phương Mạt.” Phương Nhạc hơi tạm dừng: “Có thể nói không?”

Quả nhiên, Phương Nhạc hỏi thẳng, Trần Hề lại lệch trọng tâm, cô hiếu kì hỏi: “Có thể chọn sao?”

“… Đừng có chêm câu chọc cười.” Phương Nhạc hơi bất đắc dĩ.

Phương Nhạc thấy rõ, nhưng bình thường anh đều không thể hiện ra, Trần Hề cảm thấy bây giờ đối mặt với anh đúng là rất khó chọc cười.

Trên thực tế Trần Hề cũng không phải không thể nói.

“Là chuyện từ rất lâu trước kia.” Giọng điệu Trần Hề nhẹ nhàng.

Năm ấy Trần Hề bảy tuổi, được ba mẹ Trần dẫn từ thâm sơn cùng cốc hẻo lánh đến trấn nhỏ phương nam bên cạnh, giống như bị mù màu lại thấy được nhiều sắc màu, cô nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ cũng thấy thấp thỏm, sau khi trải qua một quãng thời gian cẩn thận thăm dò, cô chỉ tràn ngập sự kinh ngạc vui vẻ với thế giới mới này.

Thứ khiến cô bất ngờ vui vẻ quá nhiều, phim hoạt hình chính là một trong số đó.

Gần nhà trọ của cô có không ít con nít cùng tuổi, Trần Hề quen một người bạn tốt, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ tên đối phương, cô bé tên Tưởng Diệu Linh, bằng tuổi với cô.

Mẹ Tưởng Diệu Linh làm công ở quán cơm, ba cô bé làm bảo vệ phòng bài, Trần Hề thường xuyên đến nhà Tưởng Diệu Linh xem TV. Hôm đó sau khi tuyết tan, Tưởng Diệu Linh nói cô bé muốn ra ngoài một chút, Trần Hề bị phim hoạt hình trong TV hấp dẫn dứt ra không được, nên không ra ngoài cùng cô bé đó. Sau khi Tưởng Diệu Linh đi không lâu, mẹ Tưởng đã trở về.

“Trần Hề tới nữa à cháu.” Mẹ Tưởng bỏ túi xách, cởi khăn quàng cổ hỏi: “Sao có mình cháu ở đây vậy, Diệu Linh đâu?”

Trần Hề ngồi trên sô pha nói: “Cậu ấy nói ra ngoài một chút.”

Mẹ Tưởng đi đến bàn trà, ngồi xổm xuống tìm kiếm phía dưới bàn trà: “Không nói là đi đâu sao?”

“Không ạ.”

“Con bé này.” Mẹ Tưởng lại hỏi cô: “Cháu không ra ngoài cùng nó à?”

Trần Hề trả lời: “Cháu xem phim hoạt hình ạ.”

“À, cháu xem một mình à.” Mẹ Tưởng quay đầu nhìn TV, đứng dậy đi qua đó nói: “Xem một mình lãng phí lắm, chờ Diệu Linh trở về rồi xem chung, xem chung mới lời, tiết kiệm chút tiền điện, nhé.” Nói xong tắt TV lại, sau đó trở về bàn trà, tiếp tục tìm kiếm.

Trần Hề ngẩn người, đứng dậy khỏi sô pha, có chút không biết làm sao, sau đó nói: “Cô ơi, cháu về nhà trước ạ.”

“Đợi chút,” Mẹ Tưởng bỗng hỏi: “Trần Hề, cháu có lấy tiền trên bàn trà không?”

“Dạ?” Trần Hề lắc đầu: “Không ạ.”

“Dưới bàn trà của cô có để 100 tệ.” Mẹ Tưởng quan sát cô, nhìn thấy túi áo khoác cô hơi phồng, hỏi: “Túi cháu bỏ gì vào vậy?”

Trần Hề lấy một cục kẹo qua đưa cho mẹ Tưởng xem, đây là kẹo mừng mấy hôm trước ba Trần làm tạp vụ đưa cô.

“Còn nữa không, túi cháu có đồ gì không?” Mẹ Tưởng nói rồi bèn giơ tay sờ.

Trần Hề phản xạ có điều kiện vặn tay ra, mẹ Tưởng một phát túm chặt cánh tay cô: “Cháu trốn cái gì, để cô xem cháu có đang giấu đồ không.”

Trần Hề phủ nhận: “Cháu không giấu đồ.”

Lúc này ba Tưởng từ bên ngoài trở về nhà, ông ta đã uống rượu, mặt đỏ tai hồng đi đường cũng không vững.

“Làm sao vậy, sao em chưa nấu cơm?”

Mẹ Tưởng không rảnh quan tâm đến chồng, bà túm lấy Trần Hề không cho cô đi: “Buổi trưa cô ra ngoài tiền còn ở đó, đặt dưới bàn trà thôi, cháu nói thật cho cô, có phải cháu lấy hay không?”

“Cháu không lấy, cháu không nhìn thấy tiền.” Trần Hề dùng sức giằng ra, mẹ Tưởng buông tay, Trần Hề lập tức chạy đến cửa.

Ba Tưởng cao 1m75, vẻ mặt dữ tợn, ông ta uống nhiều rượu nên mắt đỏ quạnh, giống như con sói hoang, vừa thấy Trần Hề trộm tiền nhà mình còn muốn chạy, ba Tưởng đi lên đá một cái.

Trần Hề như tờ giấy nhỏ, nháy mắt bay ra ngoài, đầu đập thật mạnh vào góc bàn trà, sau giây phút hít thở không nổi ngắn ngủi, ngực cô đau đến nỗi suýt chút nữa co lại.

Mẹ Tưởng trợn mắt há hốc: “Anh điên à, anh đá người làm gì, muốn chết à!”

Tưởng Diệu Linh chạy từ bên ngoài về, đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà liền hoảng sợ, tiền mà tay trái nắm chặt rớt ra, rơi trên đất cũng im lặng không một tiếng động, là 90 tệ còn dư lại của 100 tệ, tay phải cô bé xách theo một túi đồ ăn vặt.

Trần Hề bò từ dưới đất lên, nhà cô cách nhà Tưởng Diệu Linh một quãng đường chỉ có ba đến năm phút.

Hôm đó tuyết tan mặt đất kết băng, cô sợ té ngã, cho nên đi cực kỳ chậm, chậm đến nỗi hình như đường về nhà cũng trở nên dài ra, mỗi một bước đi cô đều thở rất khó khăn, cô cảm thấy là vì quá lạnh, nhưng cô mặc dày lắm, bởi vì sắp tết rồi, mẹ Trần vừa thay cho cô một chiếc áo bông mới.

Trần Hề trở về nhà, ba mẹ Trần đang làm cơm tối, cô rất muốn nói cô hơi đau, nhưng cô biết ba mẹ không nghe thấy. Ba mẹ Trần cười với cô, ra hiệu bảo cô chờ ăn cơm, Trần Hề không nâng tay lên nổi, cô như miếng nhũ băng tan được một nửa rơi xuống mặt đất.

Trần Hề nói tới đây, nhìn ra biểu cảm của Phương Nhạc không đúng.

Phần lớn thời điểm Phương Nhạc đều vui mừng không lộ, lúc anh tức giận có lẽ người khác cũng không nhìn ra, lúc cười cũng không bao giờ toét miệng cười hở lợi như Phan Đại Châu, anh luôn kiềm chế cảm xúc.

Trong nhà mở máy sưởi, hiện giờ trên người Phương Nhạc chỉ mặc một chiếc áo thun tay dài mỏng, dưới lớp vải mỏng manh, ngực anh nhô lên hạ xuống vô cùng rõ ràng.

Trần Hề đắn đo, giọng nhỏ đi nói: “Tôi mặc quần áo dày, cho nên sau khi kiểm tra cũng chỉ là lá lách bị tổn thương, không bị vỡ lá lách, chấn động não cũng không nghiêm trọng, hơn nữa sau đó chú Phương cũng biết, có tới giúp đỡ.”

“… Ừm, sau đó thì sao.” Trái cổ Phương Nhắc lăn lăn, giọng trầm thấp, có cảm giác hơi hướm giống như giấy ráp thô ráp cọ xát vào nhau.

Vốn dĩ ông chủ Phương sẽ không biết việc này, nhưng ba mẹ Trần không có năng lực liên hệ với bác sĩ, cho nên họ như ruồi mất đầu xin ông chủ Phương giúp, ông chủ Phương không nói hai lời vọt tới bệnh viện.

Trần Hề nằm trên giường bệnh váng đầu nôn mửa, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, rất vất vả nói rõ đầu đuôi câu chuyện, ông chủ Phương về nhà bèn tìm mẹ mình làm chỗ dựa, hai mẹ con vén tay áo đi cãi nhau với người nhà họ Tưởng một trận.

Trần Hề nằm trên giường bệnh non nửa tháng, rồi sau đó chẳng mấy chốc đã khỏe mạnh như vâm trở lại.

“Việc này đã trôi qua rất lâu, tôi cảm thấy tôi cũng không có chướng ngại kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, giống như ——” Trần Hề nghĩ ngợi rồi hình dung: “Tôi biết tôi không thích ăn tỏi, cho nên tôi không cần phải ăn tỏi, đúng không?”

Phương Nhạc hiểu ý của Trần Hề, không phải cô dị ứng tỏi nên mới không ăn, mà là cô không thích tỏi.

Cho nên cô không tự vào phòng người khác một mình không phải vì căng thẳng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà là vì cô không thích làm như vậy.

Phương Nhạc không biết suy nghĩ này của cô là đang gây tê cho người khác hay đang tự gây tê mình.

Bên ngoài không biết đã có mưa tự khi nào, nước mưa rớt ào ào lên cánh cửa sổ, rõ ràng không vào được, nhưng sự ẩm ướt đó lại như tấm lưới mở ra, như đang dẫn người ta trở về phương nam tháng ba tháng tư, tất cả kính trong nhà đều bốc lên một lớp sương ẩm ướt, bên ngoài cánh cửa lớn đi vào nhà dính đầy bọt nước, gạch men ngoài hành lang ướŧ áŧ, mặt kính trang trí của phòng khách cũng như bị giội cho một gáo nước, vết mốc loang lổ trong góc xó xỉnh, bầu trời u ám đè nén.

Phương Nhạc bỗng đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Động tác lần này của anh rất mạnh, Trần Hề cũng không khỏi đứng dậy theo anh.

L*иg ngực Phương Nhạc tắc lại, không thở xuống nổi, cũng không thở ra được, anh như đang đối mặt với bức tường vừa rữa vừa cứng, anh muốn đập sập tường, lại sợ tường bị thương.

Phương Nhạc xoay người nhìn máy sưởi tay trên bàn sách, không biết từ khi nào, đèn sạc điện trên máy sưởi đã thành màu xanh lá.

Anh đi qua rút điện, ủ trong tay, sau đó đưa máy sưởi tay cho Trần Hề, một câu cũng không nói mà chỉ cụp mắt nhìn cô.

Trần Hề nhìn anh một cái, đón lấy máy sưởi tay, trên tay lập tức nóng hầm hập, nhiệt độ này cũng giống như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy lên. Năm trước hai tay cô vẫn có thịt, bởi vì bị nứt nẻ, năm nay cô không bị nứt nữa.

Vóc người cô đã cao thêm một chút, lúc đứng thẳng đầu đã cao quá bả vai anh, hiện giờ Phương Nhạc rất muốn chạm vào cô, nhưng anh kiềm chế suy nghĩ kiêu ngạo này lại, cuối cùng anh chỉ đành khó nhịn nổi mà xoa đầu cô. Hai người cách nhau rất gần, cứ như anh đang ôm cô.

Trần Hề đứng im không nhúc nhích, khóe mắt cô nhìn thấy trên bàn có một con thỏ con màu trắng, vẻ ngoài giống con thỏ màu xám trong trứng Kinder Joy của cô, phong cách này không hề hợp với chiếc bàn học ngay ngắn trật tự của Phương Nhạc.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Mạt: “Vô dụng!”