Đằng Mạn

Chương 9

Cố Chá Dịch thất thanh cười nhẹ.

Đặt tay lên eo thon thả của cô, anh áp vào chóp mũi cô:

"Tiểu yêu tinh, nếu em dụ dỗ chú như vậy, chú sẽ không thành thật."

Thật ra anh ta chỉ lớn hơn Nguyễn Hi Hòa 8 tuổi, 26 tuổi thật sự không tính là già.

Nguyễn Hi Hòa đẩy anh ta ra, xách túi đứng dậy.

“Em vẫn thích chơi với con trai cùng tuổi, chú, tạm biệt.”

Cô cười quyến rũ, đôi mắt như tràn đầy nước xuân.

Cố Chá Dịch lần đầu tiên thất thủ như vậy, bị một cô gái trêu chọc nhưng anh ta thậm chí còn không biết tên của cô.

Khi Nguyễn Hi Hòa về đến nhà thì trời đã tối. Chỉ có mình cô sống ở tầng năm nên khi thang máy mở ra, bên ngoài trời đã sáng trong lòng cô dấy lên hồi chuông cảnh giác.

Nhìn thấy một góc quần áo quen thuộc, Nguyễn Hi Hòa đã hiểu dù sao người đàn ông ở tầng sáu cũng chỉ mặc vài bộ quần áo, anh lo lắng không có cách nào nhanh chóng hâm nóng quan hệ với Kỳ Tư, cho nên anh ngủ gật trên gối.

“Tứ Tứ, thầy Kỳ có nhà không?”

044 định vị: “Có.”

Khóe môi cô nhếch lên khẽ mỉm cười, rất tốt.....

Nguyễn Hi Hòa mở WeChat, nhấp vào lịch sử trò chuyện của Kỳ Tư, gửi cho anh một cuộc gọi thoại và đặt điện thoại vào túi.

"Cô đã trở lại!"

Khuôn mặt hàm hậu của người đàn ông trung niên cố gắng áp chế nụ cười bỉ ổi, trong ánh mắt giấu không được ý đồ xấu.

“Sao anh lại ở trước cửa nhà tôi.”

Trong giọng nói mềm mại của cô gái lộ ra một tia hoảng sợ không thể che giấu.

Kỳ Tư nhận cuộc gọi, nhưng anh không có phản ứng gì.

Ngay sau khi nghe cuộc đối thoại như vậy, anh cau mày đứng lên khỏi ghế và đột nhiên nghĩ đến ánh mắt dâʍ đãиɠ của người đàn ông trung niên khi anh ta đưa Nguyễn Hi Hòa trở về ngày hôm đó .

Anh không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài, chạy về phía tòa nhà của Nguyễn Hi Hòa.

Hai người nói chuyện điện thoại thanh âm càng ngày càng gần, cô gái thanh âm kịch liệt run rẩy, Kỳ Tư trong lòng cũng loạn, thang máy đi xuống quá chậm, anh càng ngày càng cáu kỉnh.

"Không, đừng tới đây, nếu lại tới, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Nguyễn Hi Hòa không tự chủ được lui về phía sau, người đàn ông kia không khỏi yêu thích dáng vẻ đáng thương của cô.

"Đừng sợ, tôi chỉ là rất thích em, muốn tới gần em."

Người nọ thần sắc mê ly nhìn cô.

“Tôi không thích anh, anh tránh ra, cút đi!”

Lời uy hϊếp của cô không có một chút tác dụng ngăn cản nào, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông hung hãn kia càng lúc càng hung hăng.

"Em tức giận trông thật xinh đẹp, cả đời anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn em."

Người đó đứng rất gần Nguyễn Hi Hòa.

“Tránh ra, cút!”

Không đường lui, lưng cô đã chạm vào vách tường.

“Để anh hôn em, anh sẽ yêu em thật tốt, ngoan, em chắc chắn sẽ thoải mái.”

Người đàn ông đã kéo quần áo của Nguyễn Hi Hòa, chuẩn bị hôn cô.

Cô giãy giụa trái phải, dùng sức giãy giụa:

“Cứu tôi với, đừng, đồ khốn kiếp, cút đi.”

Váy bị xé rách , lộ ra nửa bờ vai thơm tho.

“A ~ Cứu mạng.”

Nước mắt lưng tròng, nhìn yếu ớt đáng thương, bờ vai trắng nõn thật chói mắt.

Người đàn ông hung ác lao tới, ngay lúc môi sắp chạm vào da thịt cô, cổ kéo bị kéo ngược lại ngã xuống đất.

Kỳ Tư không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc đó, vừa kinh hãi vừa tức giận, sợ hãi nên đã ra một đòn rất mạnh, người bị đánh hét lên.

Cảm thấy người kia gần như hết hơi nên anh dừng lại.

Anh chạy đến nhìn Nguyễn Hi Hòa đang dựa vào góc tường.

Còn chưa kịp nói, cô đã chạy tới ôm lấy anh:

“Thầy Kỳ”

Giọng cô thật sự rất nhỏ.

Có một luồng điện giật khiến xương cụt của anh tê dại, não anh trong nháy mắt trở nên nhão nhoét, chỉ còn lại hơi ấm trong l*иg ngực và mùi thơm độc nhất vô nhị trên cơ thể cô.

Cô ôm chặt lấy anh, thân thể khẽ run, bờ vai run rẩy còn có tiếng thút thít trầm thấp.

Vào lúc đó, anh ước mình có thể gϊếŧ con thú đó.

Anh một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô:

"Không sao, không sao. "

Anh gọi cảnh sát, có bằng chứng camera giám sát, người đàn ông này rất nhanh bị cảnh sát bắt đi.

Kỳ Tư gọi một cú điện thoại. Cục công an thành phố Thượng Hải hôm nay rất bận rộn, ngày thường những tên côn đồ này đánh nhau ầm ĩ không ai quản, hôm nay ở rơi vào tay thái tử Kỳ gia, thật sự là ăn gan hùm mật báo.

……

Đêm nay tâm tình cô không ổn định, giống như một con gấu túi, cô cứ ôm lấy anh không buông.

Lòng anh chua xót, không đành lòng đẩy cô ra. Anh lấy chìa khóa trong túi xách của cô và mở cửa, dẫn cô vào nhà. Ôm cô kiểu công chúa và đặt cô lên giường.

Anh vừa định đứng dậy liền bị vòng qua cổ, nhẹ nhàng ấn cô lên ỷ lại nói:

“Anh Kỳ, em sợ, anh đừng đi, được không?”

Trên bờ vai trắng nõn của cô, mắt anh bị lóa.

Không ai có thể từ chối cô, dưới cái nhìn của đôi mắt đó, anh muốn trao cho cô cuộc sống của mình.

Khi anh mở miệng lần nữa, thanh âm trở nên có chút khàn khàn:

“Anh không đi.”

Cô không tin gắt gao ôm lấy anh.

Kỳ Tư không thể không cởi giày ngồi ở mép giường.

Cô dùng một sức đè Kỳ Tư xuống, nằm ở trên người anh tư thế vừa vặn.

“Thầy Kỳ.”

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

Cô gần anh như vậy, là một người đàn ông bình thường, anh không thể không phản ứng

Cơ thể co rút lại không muốn cô phát hiện ra những thay đổi trên cơ thể mình.

Cô vùi mình trong vòng tay và chìm vào giấc ngủ.

Khi Kỳ Tư phát hiện ra, anh không khỏi cười khổ, vừa muốn đứng dậy cô đã ôm lấy anh cả người anh cùng dính chặt vào nhau.

Nguyễn Hi Hòa ban đêm sợ hãi giống như gặp ác mộng, Kỳ Tư không đành lòng đánh thức cô, xoay người để cô nằm sấp, tư thế không thoải mái lắm.

Cô gái nhắm mắt lại, lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, hơi thở mang theo mùi hương mê người.

Anh cứ ngỡ mình sẽ không thể chợp mắt ở một nơi xa lạ, nhưng không ngờ ôm cô vào lòng ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm khi thức dậy, cô vẫn nằm gọn trong vòng tay anh, nhỏ bé và mềm mại đến nao lòng.

Ngay khi anh di chuyển, cô gái dính chặt lấy anh. Ngân nga và ríu rít, cô vùi vào vòng tay anh.

Buổi sáng Kỳ Tư có chuyện muốn giải quyết, nhưng lần này không biết là bởi vì người trong ngực quá mềm, hay là vì cái gì tóm lại là trong đời anh lần đầu tiên muốn nằm mãi ở trên giường.

"Hừ ~"

Cô gái mơ hồ tỉnh lại, hai người nhìn nhau, đặc biệt là cô đang cắn nửa môi trên má lộ ra một tia ửng hồng.

Anh hơi nghiêng người về phía trước như bị mê hoặc, hơi thở của hai người sắp hòa vào nhau, đến một khắc cuối cùng anh cũng tỉnh lại đột ngột ngồi dậy:

“Anh nấu cháo cho em.”

Anh cũng không quay đầu lại, sau đó đi ra phòng ngủ.

"Hòa hòa, cô tối hôm qua làm như vậy."

044 kinh ngạc chính mắt thấy Nguyễn Hi Hòa đá ngã một nam nhân 200 cân, tối hôm qua thật đúng là ầm ĩ...

Nguyễn Hi Hòa híp mắt một cái tâm trạng cực kì tốt.

Đối với một người đàn ông như Kỳ Tư, vẫn phải ép buộc anh ta, nếu không tiến độ sẽ quá chậm, cô luôn thích đưa ra quyết định nhanh chóng.

Cô thay một bộ quần áo áo lửng và quần đùi rất quê mùa.

Cô không thích đi dép lê, vì vậy trong nhà có thảm ở khắp mọi nơi.

Lúc cô đi vào phòng bếp, Kỳ Tư đang nấu cháo kê, trong tay cầm thìa anh thỉnh thoảng cầm thìa nếm thử mùi vị như thế nào.

“Thầy Kỳ, tối hôm qua em...”

“Tôi không sao.”

Kỳ Tư trực tiếp nói.

Cô nhón chân một cách khó chịu.

Kỳ Tư biết cô ngại ngùng bèn cong môi:

“Đi vệ sinh cá nhân đi, cháo sẽ lập tức nấu xong.”

“ Được.”

Ăn xong, Kỳ Tư rời đi.

“Tôi hôm nay xin nghỉ học cho em, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Kỳ Tư nói.

“Cảm ơn thầy Kỳ.”

Anh đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ, sau khi làm như vậy Kỳ Tư cũng sững người không tự nhiên thu tay về.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trong mắt Nguyễn Hi Hòa tràn ngập ý cười.

Khi Kỳ Tư đến tầng một, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, một chàng trai trẻ với tướng mạo thanh tú và lãnh đạm bước vào thang máy, chỉ xét về khí chất và ngoại hình chàng trai này quá nổi bật.

Như nghĩ tới điều gì Kỳ Tư vừa định đi ra khỏi khu nhà liền dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn thang máy hiển thị tầng lầu, quả nhiên dừng ở lầu năm Kỳ Tư nhìn chằm chằm dãy số với một cảm xúc không rõ ràng