“Chị ơi!”
Cùng với tiếng “rầm” và tiếng xích sắt, Tô Nam tỉnh dậy và hét lên, cơn ác mộng cùng tác dụng của thuốc khiến cậu trở nên choáng váng một lúc, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Đây là nơi cậu đã ở hơn một năm chính xác là phòng ngủ, ba năm trôi qua, những đồ đạc vẫn được giữ y nguyên khiến cậu có cảm giác như đã trải qua mấy đời mà cậu vẫn sống ở đây chưa bao giờ rời đi.
--Nếu cậu phớt lờ cái còng lạnh lẽo trên tay và cơ thể đang trần trụi của mình.
Tô Nam nhắm mắt lại, sau khi lấy lại chút sức cậu nhìn vào đồng hồ treo trên bức tường bên cạnh.
Mười ba giờ ba mươi phút.
Mười ba là con số cấm kỵ nhất trong Kito giáo.
Cậu trước kia không tin vào tôn giáo, nhưng sau đó chị gái cậu bị bệnh, cậu không có một đồng dính túi còn làm ăn thua lỗ, cậu đi ngang qua một nhà thờ và thấy một người nào đó đang cầu nguyện:
“Con nguyện nhờ ơn Chúa mà đi theo và vâng phục Chúa Cứu Thế, Trọn đời con xin vâng theo lời Chúa, xin Chúa phù hộ!”
Con người khi đang mất phương hướng thường xem tâm linh như một cọng rơm cứu mạng, lúc đó cậu nghĩ, nếu mình gặp phải chuyện này, chẳng lẽ ông trời bằng lòng phù hộ mình sao?
Vì vậy, ngày hôm đó cậu mua một cuốn Kinh thánh với số tiền còn lại và cầu nguyện: “Tôi sẵn sàng cho đi tất cả những gì tôi có, xin Chúa ban phước lành cho chị gái tôi.”
Sự thật đã chứng tỏ rằng Đức Chúa Trời không nghe lời cầu nguyện của họ và Đức Chúa Trời không ban phước cho chị.
Có vẻ Chúa đã không phù hộ cho cậu trong ngày hôm nay.
Đúng vậy, Chúa sẽ không ban phước cho một tội nhân, cậu phải mang theo tội lỗi chạy trốn ba năm, cậu đáng phải trả giá.
Tiếng chim kêu ngoài cửa sổ làm cậu tỉnh dậy, đã mười ba giờ.
Giữa trưa hè thành phố A.
Bên trong căn phòng biệt thự sáng đèn này chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ chiếu lờ mờ.
Tô Nam lúc này mới phát hiện trên cửa sổ có một tấm rèm dày màu đen, tưởng là ban đêm nên không để ý.
Tiếng quần áo cọ xát phát ra từ phía bên kia giường làm Tô Nam sững người, việc có một người khác trong phòng này khiến thần kinh cậu căng thẳng ngay lập tức.
Cậu cứng ngắc quay đầu lại, cổ tay khẽ run lên vì xiềng xích trên cổ tay, dưới bóng đèn ngủ, một người đàn ông cao lớn nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào, biểu cảm mờ mịt.
Cậu không biết đã ở trong này nhìn chằm chằm hắn bao lâu rồi.
Tô Nam sững sờ một lúc, khi xích sắt chạm vào cơ thể, trong cơn mê mang cảm giác lạnh lẽo khiến cậu nhận ra cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước một người đàn ông.
Sự nhận ra này khiến cậu vô cùng xấu hổ, cậu co người lại hết sức có thể, né tránh ánh mắt của hắn.
Hành động này khiến người trước mặt không vui, Tô Nam nghe thấy tiếng cười nhạo, tiếp theo giọng nói trầm thấp mỉa mai của hắn vang lên trong phòng, đầy ác ý: “Một triệu đô đủ để người ta mua ngủ cùng một năm, còn sợ bị nhìn?”
Tô Nam cúi đầu nhìn trần nhà không nói một lời nào, nếu như vậy có thể làm cho Lục Tu bớt giận, cậu có thể chấp nhận.
Nhưng Tô Nam không biết rằng trong mắt Lục Tu hành động đó là một cử chỉ kháng nghị và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Hửm? Tôi nói không đúng sao?” Hắn đứng lên, ba năm sau, hắn tựa hồ cao hơn so với trước đây, đẳng cấp alpha trên người biểu hiện rõ ràng.
Hắn bước đến bên giường Tô Nam và nhìn xuống cậu một cách nặng nề, Tô Nam càng cuộn người hơn. Dù cậu cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng sự xấu hổ khiến cậu đỏ bừng từ đầu đến chân, Lục Tu vươn tay ra bóp mặt cậu, cưỡng ép nhìn mặt hắn.
Sức mạnh của alpha luôn rất kinh khủng, Lục Tu cũng không kiềm chế bản thân bóp quai hàm Tô Nam rất đau, thấy hắn không hề giống trước kia, trong lòng cậu dâng lên một chút mất mác. Thể xác đau đớn cùng tinh thần thúc đẩy đến cảm xúc của cậu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vệt đỏ, cậu khịt mũi cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng.