Lục Minh Đồng nắm lấy cổ tay Thẩm Ngư giúp cô đeo vào.
Thẩm Ngư cúi đầu nhìn, buột miệng nói một câu: “Anh không cần thành kính(*) như thế, nhìn như đeo nhẫn cưới vậy.”
(*) thành tâm và kín cẩn.
Lục Minh Đồng hơi dừng lại, thắt chặt dây đeo xong rồi vươn tay nắm lấy cằm cô: "Sao mỗi lần em mở miệng là chuyên môn phá hỏng bầu không khí vậy?"
"Thì do em nổi da gà…”
Lục Minh Đồng dùng một nụ hôn chặn cô lại, nói năng có chút tùy tiện, cố ý hiểu sai ý tứ trong lời nói của cô: "Muốn kết hôn?"
"Ai muốn..."
"Vậy tại sao dẫn anh đến gặp ông nội? Ý ông nội là em vội muốn kết hôn nên mới đưa người về ra mắt.”
Thẩm Ngư không dám nói chuyện, cứ cảm giác lời nói của cậu có đặt bẫy.
Quả nhiên, cậu lập tức đổi thành vẻ mặt kiêu ngạo: "Người như Trần Kế Châu cũng đáng để em mang về nhà hả?"
Thẩm Ngư muốn lạy cậu luôn: “...Cái tên này anh không thể bỏ qua được đúng không?”
Lục Minh Đồng lấy hành động thực tế chứng minh với cô đúng là không bỏ qua được.
Về đến nhà, Thẩm Ngư cởi chiếc váy dệt kim dính mùi khói dầu trên người, ném vào sọt đồ dơ chuẩn bị đi tắm.
Lục Minh Đồng cũng đi vào, đứng bên cạnh cô cởϊ áσ sơ mi.
Cậu cụp mắt nhìn một lượt, khựng lại, đột nhiên duỗi tay túm lấy hai đầu khóa áσ ɭóŧ của cô, dùng sức kéo một cái, tức khắc cởi ra.
Động tác cậu nhanh đến nỗi Thẩm Ngư hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Cảm giác tháo lỏng khiến Thẩm Ngư hét lên một tiếng, phản xạ có điều kiện che lại: “Anh có tật xấu à!”
Cậu ấu trĩ cười ác liệt một tiếng.
Sau khi Thẩm Ngư tắm rửa sạch sẽ, lấy laptop đặt trên ghế sô pha ngoài phòng khách để kiểm tra email. Đường Thuấn Nghiêu soi mói thật sự, thiết kế lần này cũng phải đích thân anh ấy kiểm tra. Người còn đang ở nơi khác, hứa buổi tối sẽ gửi email đề xuất ý kiến cho cô sau khi anh ấy xem xong kế hoạch vào ban ngày.
Chốc lát sau, Lục Minh Đồng bước ra khỏi phòng tắm.
Cầm khăn lông lau khô tóc, đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình máy tính. Cô xài laptop không cần dùng chuột, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng cực kỳ linh hoạt, mười ngón tung bay đánh chữ cũng rất nhanh.
Thẩm Ngư trả lời email của Đường Thuấn Nghiêu rồi gửi bản sao đề xuất của anh ấy cho người phụ trách dự án thiết kế bối cảnh.
Lục Minh Đồng ở cạnh hỏi: "Xong chưa?"
Thẩm Ngư vốn dĩ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái làm việc, chỉ gật gật đầu.
Giây tiếp theo, laptop bị cậu cướp lấy, đóng nắp lại, dùng lực nhẹ nhàng bỏ nó lên bàn trà.
Áo ngủ mới mà cô vừa mua được làm từ lụa tơ tằm màu gạo, kiểu váy thắt eo, cởi ra không hề có chút trở ngại.
Ở dưới ánh đèn phòng khách khiến cô hết sức xấu hổ, đẩy đẩy Lục Minh Đồng muốn bảo cậu về phòng ngủ.
Bình thường yêu cầu của cô đều sẽ được chấp thuận nhưng không phải hôm nay. Lục Minh Đồng bế cô lên, để cô dựa vào tay vịn của ghế sô pha rồi cậu cúi sát xuống bên dưới của cô.
Thẩm Ngư sợ hãi đẩy vai cậu, cái loại kɧoáı ©ảʍ quá mức này khiến cô có cảm giác như đang bị trừng phạt.
Sau khi nóng nảy đùn đẩy vài lần, cuối cùng cậu cũng dừng lại, trở về bên người cô rồi tiến đến môi cô một cách ác ý.
"Lục Minh Đồng!"
Cậu cười cười: "Anh đâu có chê em.”
Cậu với lấy ly nước cô uống để súc miệng, vẻ mặt khó tả của cô dường như làm cậu càng thêm khoái chí. Sau khi đặt ly xuống, cậu liền hung ác mà hôn tới.
Thẩm Ngư hiển nhiên cảm giác được cậu đang phát tiết cảm xúc, hết thảy hành động đều không liên quan đến dịu dàng săn sóc chút nào.
Cô bị cậu ôm ra đứng ngoài ghế sô pha rồi bị ấn nằm lên tay vịn, sau đó cậu lấy một lực hết sức mạnh đánh úp từ phía sau.
Cậu quay đầu cô lại hôn môi, để cô có thể thấy rõ trong mắt cậu phủ một tầng tàn bạo mỏng manh.
Loại lạnh lùng này không làm cô sợ hãi, ngược lại cô có cảm giác run rẩy kích động khi bị cậu hoàn toàn chi phối.
Lục Minh Đồng nhìn vào mắt cô, duy trì tư thế mà trầm giọng hỏi: “Em đã thử tư thế này với Trần Kế Châu chưa?”
Thẩm Ngư bỗng chốc nổi nóng, nói bậy bạ gì đấy hả!
Chẳng qua lời mắng mỏ của cô chưa kịp phát ra đã bị Lục Minh Đồng cắt ngang –—
Cậu không có ý định lấy kinh nghiệm cô từng trải qua để làm cho cậu cảm giác sung sướиɠ, thậm chí cậu còn hết sức khinh thường. Cậu chỉ dùng hành động của mình lạnh lùng tuyên bố: Nếu anh ta không hề làm em sướиɠ thì anh làm em sướиɠ, còn nếu anh ta làm em sướиɠ thì anh lại làm em sướиɠ gấp cả trăm nghìn lần.
Thẩm Ngư giơ tay che kín mặt.
Thật khó bảo cô thừa nhận mình đang bị ép ăn dirtytalk* trong tư thế này.
*Khẩu da^ʍ
Thẩm Ngư đã thành một con cá chết.
Nằm liệt lên trên sofa, trên chính áo ngủ của mình.
Lục Minh Đồng toan cầm ly nước để đút cô uống nhưng bị cô ném cho ánh mắt hình viên đạn cảnh cáo. Sau khi đòi lại thứ mình muốn cậu mới khôi phục thái độ ân cần tỉ mỉ thường ngày, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một chai nước đưa cho cô.
Thẩm Ngư cầm lấy rồi uống, đồng thời đưa ra ba điều giao ước với cậu: “Sau này không được nhắc tới mấy bạn trai cũ của em thêm một lần nào nữa!”
“Tính ra cũng chỉ mới hai người.”
"...Nói chung là không cho nhắc nữa!”
"Còn Du Tiêu dù sao anh ấy cũng chỉ giúp em.”
Thẩm Ngư không nói nữa, bày ra bộ dáng sắp thật sự tức giận.
Cậu đồng ý nói: "Được được được, không nhắc nữa. Nhưng anh cảnh báo em, đừng để anh bắt quả tang em có dính dáng với tên đàn ông khác."
Người này bình thường lạnh lùng thế đấy nhưng lúc ghen tuông quả thực rất trẻ con.
Tắm rửa xong rồi mới về giường.
Thẩm Ngư không còn sức lực nghịch điện thoại nữa, nằm trên giường ôm eo Lục Minh Đồng, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, hỏi cậu: “Nói, rốt cuộc anh thích em từ khi nào?”
“Không nói em biết.”
“Không nói thì không nói.” Cô trở mình bắt đầu đi ngủ.
"Anh có thể nói cho em nhưng em cũng phải nói cho anh.”
Đối với Thẩm Ngư vấn đề này không có gì phải che giấu, bởi vì cô cũng không biết. Khi đó chẳng biết từ lúc nào nhận ra, sau đó nhớ lại cũng phát hiện không có một thời điểm rõ ràng mà nó chỉ là một quá trình diễn ra theo tự nhiên.
Thẩm Ngư truy hỏi: “Còn anh?”
Lục Minh Đồng cười nhìn cô, thấp giọng nói: "Anh đề nghị để dành lần sau nói cho em biết, nếu không e là em sẽ lại cầu xin anh thêm một lần…”
Cậu hừ một tiếng, bị Thẩm Ngư đánh lên cánh tay: Nghiêm túc đi.”
"Thì nghiêm túc." Mặt mày cậu vô tội nói: “Em muốn nghe thật sao…”
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, làm cô ngứa ngáy đến mức phải bịt lại. Linh cảm được cậu miệng chó không thể phun ra ngà voi: “...Ngủ thôi, chuyện này nói sau đi. Ngày mai em còn phải đi làm.”
Thế là Lục Minh Đồng kết án cô, sợ à.
“Em sợ đấy! Xin hãy tha cho người già không thể theo kịp sức lực và tinh thần của mấy người như chúng tôi có được hay không!”
Lục Minh Đồng được cô tâng bốc mà phổng mũi, sẵn lòng tạm dừng chiến tranh.
Một mặt cũng là do gần đây công việc cô quá bận rộn, thiếu ngủ trầm trọng.
Thời gian nhoáng một cái, đã đến thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ.
Căn hộ của gia đình Thẩm Ngư để gần nửa năm cuối cùng cũng tìm được người mua thích hợp.
Thẩm Ngư liên lạc với Diệp Văn Cầm, hỏi sắp tới bà ấy có thời gian quay lại Nam Thành một chuyến để hỗ trợ người môi giới xử lý các thủ tục chuyển nhượng nhà ở hay không.
Không lâu sau, Diệp Văn Cầm trả lời cô.
Nhắn là bà ấy đã bàn bạc với Tần Chính Tùng , hai người cùng xin nghỉ sau đó cùng nhau về nước bán nhà và đãi khách bữa cơm, đỡ phải tốn công chạy hai chuyến.
Bên đây, trò chơi nhỏ do Lục Minh Đồng, Giang Tiều và Lý Khoan thực hiện cuối cùng đã hoàn thành quá trình phát triển sơ bộ trước thời hạn cho "Dự án Đom đóm" của một công ty Internet lớn tài trợ nhằm khuyến khích và khám phá những người mới chơi trò chơi độc lập, cũng dựa theo yêu cầu của ban tổ chức gửi lên một phiên bản dùng thử chứa ít nhất một chương nội dung để tham gia vòng sơ tuyển.
Giải nhất của "Dự án Đom đóm" là 300.000 nhân dân tệ, đây là số tiền mà bọn họ nhất định phải giành được.
Bận rộn đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Ngư kéo Lục Minh Đồng ra ngoài đi dạo phố.
Chuyến đi này họ có một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề là mua sắm, nào là chọn quà cho bên họ sắp đính hôn của Lục Minh Đồng, nào là quà cho Diệp Văn Cầm và Tần Chính Tùng, rồi phải đặt mua một bộ lễ phục cho Thẩm Ngư để đến lúc đó cô đi dự tiệc. Ngoài ra còn mua cho người hiện giờ đang ở cùng ông nội Thẩm là Thẩm Kế Khanh một bộ bốn món chăn ga gói nệm hoàn toàn mới phù hợp cho mùa hè.
Mất cả ngày trời, đi hai ba trung tâm thương mại cuối cùng mới mua hết danh sách mua sắm.
Hôm nay Thẩm Ngư mang đôi giày vải đi ra đường, đi một lúc lâu cũng bị đau chân, lúc ngang qua Watsons* tạt vào mua một hộp băng kéo cá nhân.
*Được dịch từ tiếng Anh-Watsons là chuỗi cửa hàng chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp Hồng Kông tại Châu Á và Châu Âu.
Thẩm Ngư tìm một chỗ ngồi bên ngoài quán trà sữa, bỏ túi xách xuống, cởi giày.
Lục Minh Đồng ngồi xổm xuống một cách tự nhiên, tháo bốn miếng băng cá nhân rồi dán lên vùng da đỏ tấy bị trầy ở gót chân và mu bàn chân cô.
Đúng lúc mấy ngày nay Thẩm Ngư đang trong kỳ sinh lý, loại trà sữa cô muốn uống đều là lạnh càng khiến cô nhụt chí gấp bội.
Lục Minh Đồng chẳng tí ti nào thông cảm cho tâm trạng của cô, gọi trà trái cây việt quất lạnh.
Hai mắt Thẩm Ngư tha thiết chờ mong nhìn cậu: “Em muốn uống một miếng.”
“Không được.”
"Chỉ một miếng thôi... Bảo đảm không uống nhiều."
Lục Minh Đồng không chịu nổi ánh mắt đáng thương của cô, đưa trà hoa quả qua.
Thẩm Ngư vốn muốn uống thêm hai miếng bằng bất cứ giá nào nhưng bắt gặp ánh mắt giám sát nghiêm khắc của cậu nên không dám làm bậy, nói uống một miếng thì thật sự chỉ uống một miếng.
Gió bên ngoài ấm áp, nếu cô không chợp mắt sau bữa trưa thì sẽ buồn ngủ đến mức đầu óc tạm ngừng hoạt động.
Tình hình bây giờ là như vậy.
Kê ghế lại gần Lục Minh Đồng, tựa đầu lên vai cậu: "Em ngủ một lát, lát nữa tỉnh dậy chúng ta đi ăn tối."
Nam Thành Thiên Hà là phố mua sắm lớn nhất ở Nam Thành, đồng thời cũng là lựa chọn hàng đầu của các cô gái trẻ khi đi mua sắm.
Em họ của Thẩm Ngư là Tân Manh Manh không hề ngạc nhiên khi gặp Thẩm Ngư tại quán trà sữa nổi tiếng trên mạng xã hội này.
Cô ấy gọi món, xếp hàng chờ lấy đồ ăn, đang lúc nhàm chán thì thấy Thẩm Ngư ngồi ở bên ngoài, định ra ngoài chào hỏi nhưng trông thấy người đi cùng cô lại chùn bước.
Khi nhìn rõ cảnh hai người cùng nhau uống một ly nước, hành vi thân mật tựa lên vai ngủ làm cô ấy sợ tới độ không dám tiến tới.
Hơn nữa Lục Minh Đồng còn nhân lúc người ta đang ngủ mà đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Ngư.
Không có gì có thể rửa sạch cho bản chất của hành vi này.
Với Tân Manh Manh, không có khái niệm nên nói hay không nên nói, thích hợp hay không thích hợp, chỉ thấy chuyện này vừa bất ngờ vừa giật gân nên cô ấy liền chụp ảnh gửi qua cho mẹ và dì –— “Ăn dưa” của Thẩm Ngư với con nè.
“Dì” lại chuyển cho “cậu” và “bà ngoại” để cùng nhau chia sẻ, đồng thời còn có lòng riêng gửi cho Diệp Văn Cầm, lựa lời chọn câu không giấu được vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, hả hê trêu chọc:
“Chị, thật đáng sợ, Tiểu Ngư đang hẹn hò với con trai của người phụ nữ hèn hạ kia đó! Chị biết chuyện này đúng không?"
Vì chênh lệch múi giờ nên Diệp Văn Cầm vẫn đang ngủ.
Đến khi tỉnh dậy nhìn những ảnh chụp trên điện thoại, tức giận đến mức lập tức đổi vé máy bay, bỏ về nước trước Tần Chính Tùng.
Không báo cho Thẩm Ngư biết, sợ cô tìm cách nghĩ ra một bụng lý do thoái thác để ứng phó với bà.
Sau khi đổi máy bay giữa chừng, chuyến bay kéo dài khoảng 20 tiếng cuối cùng cũng hạ cánh.
Bà ấy không có tâm trạng nghỉ ngơi mà xách hành lý đi thẳng về phố Thanh Thủy. Bà không cầm chìa khóa trong tay nên không thể vào cửa, lật vali xuống ngồi lên rồi gọi điện cho Thẩm Ngư, bảo cô nhanh chóng quay về phố Thanh Thủy.
Đầu dây bên kia lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi bà: "Mẹ đã về rồi ạ? Đã đặt khách sạn chưa ạ? Mẹ nghỉ ngơi một lát trước, sau khi con tan làm sẽ về ngay…”
“Thẩm Ngư, mẹ không có kiên nhẫn đợi con, dù đang làm cũng phải xin nghỉ cho mẹ rồi lập tức quay về. Muốn biết chuyện gì thì con tới đây, giáp mặt giải thích rõ ràng với mẹ.”
Bên kia im lặng một hồi, nói vâng ạ.