Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 37: Ôm em trong vực sâu (05)

Thẩm Ngư luôn tự nhận bản thân cô là một người rất chậm chạp về mặt tình cảm.

Học đi muộn, học nói muộn, ngay cả dậy thì cũng muộn hơn những người khác.

Cuộc sống một mẫu đất ba cái chợ trên phố Thanh Thủy đã định hình tuổi thơ của cô, cô thực sự được tính cách mạnh mẽ của mẹ cô và địa vị xã hội của cha cô bảo vệ rất tốt, không cần lo lắng gì đến năm mười tám tuổi.

Diệp Văn Cầm thường nói cô làm việc không động não, chọc một cái mới biết động một chút. Không có kế hoạch, chỉ nhìn vào cái trước mắt.

Nếu như không phải gia đình thay đổi đột ngột, cô sẽ tiếp tục phát triển theo quỹ đạo chậm chạp này, bây giờ có lẽ hơn sẽ vào làm trong công ty của Diệp Văn Cầm, làm một công việc lương không cao nhưng rất nhàn hạ. Tìm một người bạn trai không cần vội vã kết hôn nhưng dường như có thể kết hôn bất cứ lúc nào.

Đáng nhẽ cô ấy nên đi theo một con đường bình thường như vậy.

Chuyện của Thẩm Kế Khanh và Hứa Ngạc Hoa phá vỡ cái kén đang che nắng che mưa cho cô, để cô biết rằng cuộc sống này ảo tưởng hạnh phúc rất nhiều.

Sự tồn tại của Lục Minh Đồng buộc cô phải suy nghĩ thêm một bước nữa, thiện và ác, có tội hay vô tội, những gì không thể được miễn trừ và những gì thực sự có thể tha thứ cho chính mình.

Lấy mười tám tuổi làm ranh giới, cuộc sống ngắn ngủi của cô có thể chia làm hai nửa.

Nửa đầu tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ, chủ đề của nửa sau là Lục Minh Đồng.

Cậu hung hăng, cố chấp, không thể xem nhẹ, ngang ngược, mạnh mẽ xông vào, có mặt ở khắp nơi, nhất định phải chiếm được một vị trí trong cuộc đời cô.

Trưởng thành thường đi kèm với đau đớn.

Mà Lục Minh Đồng là người thật sự khiến cô cảm thấy đau đớn.

Lúc đầu, cô muốn phủ nhận sự thật hoang đường như vậy và trục xuất sự tồn tại của cậu. Cố gắng ở lại phố Thanh Thủy giống như cố gắng ở lại chứ không trở về nơi vĩnh viễn nơi cần về.

Sau đó cô phát hiện, cô và Lục Minh Đồng ở cái tuổi này lại hoang dã và cô độc, bị cha mẹ bỏ lại, cô đơn ở trên hoang đảo sống nương tựa lẫn nhau, cùng trở thành cái bóng của đối phương.

Trừ phi vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối, con người không có cách nào trục xuất cái bóng của mình.

Hôm nay cô may mắn gặp Lục Minh Đồng xã giao trở về.

Chờ cậu đến nửa đêm, nghe cậu nhíu chặt lông mày nói mê sảng, kêu đau dạ dày.

Cô thực sự cảm thấy đau lòng.

Loại cảm giác này giống như trước kia khi cô hầm hầm giận dữ đuổi cậu đi, nhìn thấy sự tức giận và thống khổ ngấm ngầm chịu đựng không bùng nổ trong mắt cậu, cô đều được trải qua.

Bất quá lúc này đây, cán cân cuối cùng lại nghiêng về phía Lục Minh Đồng, làm cho cô quyết tâm cô sẽ nhận lấy sự thống khổ của lần tiếp theo

Cô thực sự không thể tưởng tượng nếu tách cậu ra khỏi cuộc sống của cô.

Những điều này, Thẩm Ngư không nói cho Lục Minh Đồng biết.

Chỉ nói với cậu về cuộc nói chuyện với Thẩm Kế Khanh lúc Tết Nguyên Đán và việc nhìn thấy Diệp Văn Cầm chụp ảnh chung với bạn bè, bên trong thật sự không còn vị trí của cô.

Cô buồn bã suy nghĩ, thật ra cô cũng không cần đến gần Diệp Văn Cầm khiến sự tồn tại của cô thường xuyên nhắc nhở Diệp Văn Cầm về nửa đời trước thất bại của bà ấy.

Khuôn mặt Lục Minh Đồng giãn ra, cậu vừa áy náy vừa thản nhiên, mâu thuẫn hưởng thụ Thẩm Ngư nghĩ thông suốt lý do, nhưng vẫn truy hỏi: "Trong này thật sự không có nguyên nhân vì Ngô Giản An?"

"Không có!"

"Không nói thật đúng không..." Tay cậu mò vào trong thăm dò, dọa cô sợ tới hãi hùng kêu lên, liên tục trốn về phía sau, hơn nữa còn cầu xin tha thứ.

"Được rồi, được rồi mà! Thẩm Ngư co lại đến mép giường, nếu động đậy thêm một chút sẽ rơi xuống: "Cô ta chỉ là ngòi nổ, ngòi nổ mà thôi, đừng có tùy tiện tăng ảnh hưởng của cô ta lên thế." Cô ấy quay đầu vùi mặt vào gối, giọng nói nặng nề: "... Bởi vì em nhận ra không thể chịu đựng được việc anh gọi người khác là "chị", tưởng tượng cũng không được."

Lục Minh Đồng ngẩn người một chút, cười ra tiếng.

Hôm nay Thẩm Ngư quá thẳng thắn, quá đáng yêu.

Cậu tiếp tục tiến lại gần, không để ý đến vẻ mặt cảnh cáo của cô, ép cô tới lúc cô chuẩn bị xuống đất "chạy trốn", một tay kéo cô vào trong ngực mình.

Cằm chống lên vai cô, giọng nói nặng nề hỏi: "Ngô Giản An có nói cho em biết, tại sao hôm nay tôi lại bị chú cô ta gọi đến bữa cơm này không?"

"Cô ta không nói kỹ càng, chỉ nói họ Ngô đó lợi dụng anh."

Lục Minh Đồng lộ ra ánh mắt trong veo nhìn cô: "Em có biết cha anh là ai không?"

Thẩm Ngư ngừng lại trong chốc lát, nhớ đến trước kia kia cô hỏi Lục Minh Đồng vấn đề này, cả vẻ mặt và giọng nói của cậu đều nghiêm túc nói người nọ đã "chết rồi".

"Chính là người trên bìa VCD ở trên kệ."

"Ồ..." Trầm Ngư hơi sửng sốt, sau đó hoảng sợ nghĩ đến: "Chẳng lẽ hôm nay..."

Lục Minh Đồng "Ừ" một tiếng, vùi mặt xuống, không tình nguyện nói tỉ mỉ mọi chuyện.

Thẩm Ngư Hoảng hoảng mang bất an, không biết làm sao cho phải, cậu không muốn nói cô cũng không dám truy hỏi, chỉ nói: "Xin lỗi."

"Nếu thật sự cảm thấy áy náy thì lấy ra chút thành ý bồi thường cho anh đi." Lục Minh Đồng trong nháy mắt điều chỉnh lại từ trạng thái đau đớn. Quả thật lúc trở về, cả một buổi tối cậu bị thăm dò và tính kế ghê tởm không chịu nổi, nhưng Thẩm Ngư dễ dàng chữa khỏi cho cậu.

Giọng điệu ba phần nhẹ nhàng lại kết hợp với động tác đòi hỏi, cậu vốn tưởng rằng Thẩm Ngư sẽ từ chối nhưng kết quả cô không làm vậy.

Cô không chút do dự dựa vào cậu, ngược lại khiến cậu cảm thấy mình là một tên cặn bã treo lên cái mác ân tình.

Đành phải nhướng mày giải thích một câu: "Anh không lừa em, là chính em không từ chối anh."

Nói xong cậu xoay người đè lên cô.

Nếu như nói người chật vật trong hiệp một là Lục Minh Đồng thì hiệp hai chính là Thẩm Ngư.

Sói con tiến bộ thần tốc, hơn nữa bởi vì sau khi được thỏa mãn thì cực kỳ kiên nhẫn, chỉ lo thăm dò tất cả mọi mặt của cô.

Giống như một Diêm Vương phê duyệt mạng sống, không chút lưu tình kéo cô đến vực sâu không thể khống chế.

Bất chấp lời cầu xin muốn dừng lại của cô.

Hơn nữa cậu còn muốn nói cho cô nghe, chị ơi, sao chị lại nóng như vậy, còn chặt chẽ đến thế.

Thẩm Ngư quay đầu đi không muốn nghe thì cậu lại tiếp tục nói, không phải chị bảo chị không chịu nổi em gọi người khác là chị sao, vậy thì em chỉ gọi một mình chị nghe thôi...

"Anh ngậm miệng!" Thẩm Ngư xấu hổ không chịu nổi: "Anh câm miệng được không!"

"Anh có thể ngậm miệng nhưng em thì không." Cậu cười, mồ hôi chảy qua chán và chóp mũi xuống dưới, rơi xuống xương quai xanh của cô. Cậu cúi đầu hôn cô, ra lệnh cho cô, muốn chị cậu kêu cho cậu nghe.

Tất cả động tác đạp đá lung tung muốn từ chối của Thẩm Ngư đều bị cậu hóa giải từng cái một.

Lục Minh Đồng biểu hiện sự cố chấp, ác liệt và mang thù trong tính cách mình ra toàn bộ, không giữ lại một chút nào, ai bảo vừa nãy cô cười nhạo khiến cậu chật vật như vậy chứ.

Trời xanh nào có tha cho ai.

Thẩm Ngư bị chiếm giữ từng chút một, đặt chân vào lĩnh vực chưa bao giờ trải nghiệm. Cảm giác dần dần được thúc đẩy mặc dù khiến cô cảm thấy xa lạ nhưng cũng biết đây hẳn là một dấu hiệu cô sắp đến.

Chủ động xích lại gần cậu, thì thầm vào bên tai: "Hình như em muốn..."

Điều này nhắc nhở Lục Minh Đồng, lực đạo và tần suất của cậu tăng lên gấp đôi.

Hành quân không ngừng nghỉ theo sát phía sau cô.

Chỉ còn tiếng thở của Thẩm Ngư.

Ánh đèn lắc lư trong mắt Lục Minh Đồng, sau đó cậu nằm xuống ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhắc nhở cô nhìn đồng hồ LED trên mặt bàn, hỏi cô, có biết bây giờ mấy giờ rồi không.

Trá hình hỏi cô, ý là có biết cậu đã kéo dài bao lâu rồi không.

Thẩm Ngư không còn sức lực, chậm chạp một lúc mới tìm được giọng nói của mình: "... Lục Minh Đồng, anh đủ rồi đấy."

Thật sự xấu xa hết mức có thể.

Xem ra mặc kệ đàn ông có tấm lòng rộng mở như thế nào, trong chuyện này đều có lòng thắng bại và du͙© vọиɠ bành trướng không thể tránh khỏi.

Bị Thẩm Ngư lên án như thế, Lục Minh Đồng ngược lại bị cô lấy lòng, vui vẻ cười ra tiếng, hỏi ngược lại cô, vậy chẳng lẽ vừa rồi không khiến cô...

Thẩm Ngư đưa tay vội vàng che đi hai chữ "thoải mái" mà cậu muốn nói ra, trừng mắt nhìn cậu: "Không phải đang khen anh! Sao anh cũng xấu xa như vậy?"

"Cũng?" Lục Minh Đồng nhướng mày: "Còn ai nữa?"

Chết rồi...

Thẩm Ngư không muốn dây dưa với cậu, giãy dụa đứng lên, muốn đi tắm rửa.

Hiện tại đã là năm giờ sáng, tinh thần và thể lực của cô đã bị hao mòn.

Vốn dĩ Lục Minh Đồng muốn trêu chọc cô, giơ tay không dùng sức kéo cánh tay cô lại, không nghĩ tới cô trực tiếp khụy xuống.

Thẩm Ngư trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt mang theo khiển trách.

Lục Minh Đồng nghẹn cười, ôm lưng và phần uốn cong nơi bắp chân cô, vững vàng ôm cô lên và đi vào phòng tắm.

Căn hộ nhỏ này tất nhiên không có bồn tắm, thiết kế phòng tắm cũng hơi cẩu thả, chỉ có tấm màn ngăn cách chống nước.

Thẩm Ngư được thả xuống đất, cô giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, tự dưng cảm thấy xấu hổ, trốn ở phía sau tấm màn, chỉ thò đầu ra: "Anh đi ra ngoài đi."

"Chính em đừng có té xỉu..."

"Đi ra ngoài!"

Lục Minh Đồng trêu chọc cô bằng hai câu cũ rích, để lại dép xăng đan cho cô đi, còn cậu đi chân trần đi ra ngoài.

Thẩm Ngư tắm rửa xong, quấn khăn tắm sạch sẽ, đeo xăng đan ra khỏi phòng tắm.

Lục Minh Đồng lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, đặt chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc. Nhìn về phía cửa phòng tắm, tự nhiên mỉm cười.

"Cười cái đầu anh á! Em còn phải dậy sớm để đi làm, còn không thể ngủ trong ba giờ."

"Cùng lắm thì xin nghỉ một ngày thôi."

"Anh nuôi em à?"

"Cũng không phải là không được." Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc: "Biết vì sao anh đồng ý cho em từ chức không?"

"Không phải anh nói, muốn em nhìn thấy anh công thành danh toại à."

Lục Minh Đồng lắc đầu, nói cho cô biết, không phải như vậy.

Bởi vì khách sạn hủy đặt phòng, ngày hôm đó cặp khách ở nhà đối diện đến phòng làm việc tìm Thẩm Ngư gây phiền phức, cậu nhìn khách hàng chỉ vào mũi Thẩm Ngư mắng cô mà chính cậu lại chẳng làm gì được.

Loại cảm giác vô lực này khiến cậu khó chịu, cũng lần đầu tiên nhận ra rằng quả thật cậu bị chệch hướng vào mấy chuyện không quan trọng, cũng quá mức tùy hứng làm bậy.

"Vì vậy, anh muốn thành công theo định nghĩa của đời thường. Một ngày nào đó em không vui vẻ, em có thể từ chức và không làm nữa."

Thẩm Ngư không chịu lép vế trước mấy lời của cậu: "Anh Lục có biết tôi tin vào tay ngừng thì miệng mới ngừng không, tôi không cần dựa vào đàn ông để sống."

Lục Minh Đồng cười nói: "Chị có thể không dựa vào em nhưng em phải luôn luôn chuẩn bị tốt để cho chị dựa vào em chứ."

Thẩm Ngư không mang theo mỹ phẩm dưỡng da nào cả, vừa rồi trong phòng tắm cô chỉ dùng xịt khoáng kiểu của nam của Lục Minh Đồng phun lên mặt một chút.

Chiếc áo thun lúc trước thật sự rách rưới không thể mặc được nữa.

Cô mở tủ quần áo của cậu ra và tùy tiện chọn một cái gì đó để mặc bộ mặc vào.

Ngã vào trong chăn, cho nhắn tin qua wechat cho Đường Thuấn Nghiêu và Tiểu Vũ xin nghỉ, lấy lý do cảm lạnh sốt.

Cô ôm điện thoại di động, chống lại cơn buồn ngủ, muốn chờ Lục Minh Đồng tới ngủ cùng nhau.

Nhưng thực sự lúc này cô không chống đỡ nổi nữa.

Lục Minh Đồng tắm rửa xong, sấy khô tóc, cả người sảng khoái trở lại phòng ngủ.

Thẩm Ngư đã ngủ thϊếp đi cậu cũng không thấy bất ngờ bởi vì cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi nằm xuống, chống cánh tay muốn tắt đèn, nhìn thấy gò má trắng nõn trắng trẻo của cô lông mi dài khẽ cong lên, dừng một chút, không kìm lòng được cúi người xuống hôn cô một cái.

Sau đó phát hiện, trong tay cô vẫn đang cầm điện thoại di động.

Khi cậu rút nó ra thì thoáng cái đánh thức cô.

Chân cô đạp một cái, mơ màng trừng mắt không rõ nguyên nhân nhìn cậu.

Lục Minh Đồng nói: "Không có việc gì đâu, em mau ngủ đi."

Đưa tay tắt đèn, nằm xuống, ôm cô vào lòng.

Giấc mơ trở thành sự thật khiến cậu không dám tin.

Cậu cảm nhận được cánh tay Thẩm Ngư chủ động đến ôm mình, chui vào trong ngực mình, hấp thu nhiệt độ trên người mình.

Hô hấp của cô phả vào tai cậu, nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm một câu: "Lục Minh Đồng, lần này em chỉ có anh. Anh không được phản bội em, cũng không cho phép anh chạy trốn."