Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 35 Ôm Em Trong Vực Sâu (03)

Lục Minh Đồng biết với sự giúp đỡ của ông Ngô và Ngô Giản An, ân huệ này sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại.

Việc này khiến Lục Minh Đồng cảm thấy yên tâm hơn, trả thì trả, tuy rằng cậu biết mình không thể tránh khỏi những việc như vậy, nhưng cậu cũng biết mình không phải loại người có thể lăn lộn mánh lớn, tóm lại không làm được chính là không làm được.

Không lâu sau đó, Lục Minh Đồng nhận được một cuộc gọi từ Ngô Giản An mời cậu đi cùng cô đến một bữa tiệc tối.

Ngô Giản An đến đón cậu bằng chiếc Bentley mượn của ngài Ngô.

Kể từ lúc lên xe, cô ta vẫn trang điểm trước gương, không nói lời nào với Lục Minh Đồng. Bình thường thì hành vi này rất thiếu tôn trọng, không phải là điều mà cô Ngô khéo léo sẽ làm.

Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô ta, Lục Minh Đồng hiểu ra, hôm nay cô Ngô mặc một chiếc váy màu xanh ô liu, cổ đeo trang sức cùng màu, đẹp đến chết người.

Đây rõ ràng không phải là tranh giành khoe sắc, chỉ sợ là muốn trả thù.

Đúng thật.

Bữa tiệc được tổ chức trong khu phụ trang viên của ông Ngô, Ngô Giản An khoác tay cậu, nhân viên phục vụ mở cửa ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên một người đàn ông xa lạ đứng ở phía sau.

Có vài người đến xu nịnh nịnh nọt, Ngô Giản An đều xử lý hợp lý, thong thả phẩm rượu, trông như đang ôm cây đợi thỏ.

Đúng thế thật, một lát sau người đàn ông kia đã dắt bạn gái tới đây chào hỏi.

Hắn ta không tới vì Ngô Giản An, hắn ta hỏi thân phận của Lục Minh Đồng trước.

Ngô Giản An trả lời thay cho cậu, cười nói: "Con trai của bạn cũ của chú tôi. Anh ấy học kỹ thuật, không thích nói chuyện kinh doanh, anh đừng bắt chuyện với anh ấy." Vừa nâng địa vị của Lục Minh Đồng, vừa có ý che chở cậu.

Lục Minh Đồng nhịn không được cười cười, cảm thấy thủ đoạn này thật phèn, muốn người đàn ông đối diện chú ý đến cô, chẳng qua là Chu Du đánh Hoàng Cái mà thôi.

(*) Chu Du đánh Hoàng Cái là một điển cố lịch sử, được suy luận trong "Tam Quốc Chí": Vào thời Tam Quốc, Đông Ngô đại tướng Hoàng Cái vâng mệnh giả vờ trà trộn vào quân doanh Tào Tháo, vì thủ tín với Tào Tháo, Chu Du cố ý mượn cớ ra sức đánh Hoàng Cái, Hoàng Cái giả bộ tức giận mà đi theo địch. Bàng Thống khuyên Tào Tháo đem chiến thuyền liên kết với nhau, tạo điều kiện cho Chu Du lợi dụng hỏa công tấn công quân đội Tào Tháo, cuối cùng Tôn Lưu liên minh lấy được thắng lợi Xích Bích.

Không ngờ người này lại mắc câu thật.

Hắn ta cúi đầu với Lục Minh Đồng, cười nói: "Xin cho phép tôi chiếm cô Ngô Giản An ít phút, đã lâu không gặp, tôi muốn ôn chuyện với cô ấy một lúc."

Lục Minh Đồng đi đến ban công trên cùng của sảnh tiệc để hút một điếu thuốc.

Cô gái đi cùng bị người đàn ông bỏ lại cũng bước ra, xin anh một điếu. Cô gái đi cùng sửng sốt hỏi cậu: "Anh cũng được thuê tới hả?"

"……Không."

"Vậy thì đừng dây dưa với Ngô Giản An, bọn họ chia tay rồi quay lại suốt mấy năm, bao nhiêu người bị bọn họ dính vào cũng không thể yên ổn." Cô ta nhìn thẳng vào cậu: “Ngô Giản An cũng khôn đấy, cậu trẻ hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, nhưng không phải chỗ nào cũng tốt."

Lục Minh Đồng không hứng thú lắng nghe.

Có lẽ là cô gái quá nhàm chán, cho nên vẫn tiếp tục cái chủ đề vốn dĩ không có gì để nói này, dựa lưng vào lan can ban công, lại nhìn cậu: “Anh là người trong giới giải trí à?"

"Không."

“Lãng phí khuôn mặt quá.” Người phụ nữ mỉm cười, thở ra một vòng khói, híp mắt nhìn kỹ: “Trông anh giống một người nổi tiếng gạo cội đã lui về hậu trường trong giới của chúng tôi.”

Lục Minh Đồng dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.

"Ở góc độ này thì giống hơn." Người phụ nữ cười khúc khích: “Anh có muốn ra mắt không? Hiện tại ngành giải trí đang thiếu kiểu người như anh."

"Không, cảm ơn."

Người phụ nữ ngậm điếu thuốc, mở túi xách, lấy ra một tấm danh thϊếp, ép đưa cho cậu: “Nếu anh có hứng thú, anh có thể liên hệ với tôi — nhưng mà, nhà họ Ngô sắp bắt đầu kinh doanh ngành giải trí, nếu anh thật sự có ý nghĩ này, chắc anh sẽ không đi đường vòng qua bên tôi đâu, vậy coi như kết bạn đi, tôi thích kết bạn."

Lục Minh Đồng ngoan ngoãn cùng Ngô Giản An kết thúc bữa tối.

Sau khi lên xe, cô ta ôm trán nôn khan vài cái, từ chối lời khuyên thuyết phục cô ta ở lại đây qua đêm của tài xế: “Đi thôi, đưa anh Lục về trước."

Cô ta mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc ngược gió, tro bụi bám đầy người, cô ta cũng không thèm phủi bụi.

Sau khi hút một hơi thuốc, cô dúi nó xuống gạt tàn thuốc, hỏi anh: "Muốn đến chỗ của tôi không?"

Một lời mời rất thẳng thắn.

Lục Minh Đồng nói: "Không ."

Ngô Giản An cười: “Tôi giữ mình trong sạch, hay cậu nghĩ tôi không thể đáp ứng tiêu chuẩn của cậu?"

"Cô Ngô nên biết là tôi có người mình thích rồi."

"Cậu thích hơn tuổi à?"

Lục Minh Đồng liếc cô ta một cái: “Tuổi tác không liên quan, chỉ vì cô ấy là cô ấy thôi."

“Đều là ‘chị’ cả, cậu thấy tôi thế nào?” Mặc cho cơn say tô điểm cho mình, nụ cười quyến rũ của cô ta trông ngây thơ hơn một chút.

"Loại câu hỏi dưới tiêu chuẩn này hình như không nên hỏi."

Ngô Giản An cười khúc khích: “Cậu thú vị thật đấy."

Lời mời của cô ta kết thúc.

Đúng là cô ta đánh giá cao vẻ đẹp của Lục Minh Đồng, nhưng cô ta sẽ không dùng lòng tự trọng của mình để làm khó người khác, cô ta luôn kiêu ngạo như vậy, hôm nay mời Lục Minh Đồng đến đây chỉ để đấu với một người đàn ông khác.

Chiếc xe đậu ở tầng dưới trong khu dân cư của Lục Minh Đồng.

Trước khi xuống xe, Ngô Giản An đã ngăn cản cậu: "Tháng sau chú có một bữa tối, tôi muốn cậu đi cùng ông ấy tham dự."

Lục Minh Đồng hỏi: "Loại tiệc gì?"

“Cậu đi rồi sẽ biết.” Ngô Giản An mơ hồ nói.

Không bao lâu sau, bữa ăn mà Ngô Giản An đã đề cập tới diễn ra.

Ngô Giản An và tài xế đến đón cậu, lần này cô mặc trang phục đi làm, một bộ âu phục giản dị với áo sơ mi vải taffeta màu trắng bên trong. Trang điểm nhẹ, trông như người phụ nữ có năng lực, làm việc tự do, thoải mái.

Trong xe, Ngô Giản An liếc nhìn Lục Minh Đồng, cậu vẫn mặc bộ đồ lần trước, điều này khiến cô cảm thấy có chút chân thành và dễ thương, chỉ sợ bạn nhỏ Lục có mỗi một bộ này, chuyên dùng để đối phó những người xã giao phiền phức như họ nhỉ—— cũng khó tính ghê, mua thêm một bộ cũng không chịu.

Lại nhìn ngũ quan của cậu, cậu là kiểu thanh niên tuấn tú hiếm có trong giới giải trí.

Ngô Giản An nhìn cậu chằm chằm thêm hai lần nữa, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Thực ra, cậu không nên nhờ chú tôi giúp đỡ."

Lục Minh Đồng ngước nhìn cô với ánh mắt "ý gì đây".

"Ông ấy là một doanh nhân chính hiệu, doanh nhân nói về lợi ích, chỉ gọi là có tình cảm khi tình cảm đó có lợi ích tối đa cho họ."

"Ông Ngô đã giúp tôi, cho dù là lợi ích hay tình cảm, tôi vẫn nên đền đáp, tôi sẽ không từ chối."

Ngô Giản An mỉm cười, vẻ mặt bỗng chốc u ám.

Có lẽ chưa nói hết, nhưng nếu người khác không muốn nói tới, Lục Minh Đồng cũng không thèm hỏi.

Cậu không biết bữa ăn này có mục đích gì, có phải là tiệc Hồng Môn hay không, dù sao thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.

Địa điểm ăn là một nhà hàng Pháp.

Nằm trên sườn núi sau một quãng đường dài đi bộ, nó khuất đến mức như không muốn người ta tới ăn.

Rõ ràng, đây cũng là một nhà hàng chỉ dành cho khách quen và thành viên.

Lục Minh Đồng biết cậu của mình kinh doanh lớn, những người chức lớn và những người giàu có mà ông ấy kết bạn đều là những người đến từ một thế giới khác nằm ngoài lĩnh vực mà cậu quan tâm.

Nếu lần này không đuổi kịp ông Ngô, cậu sẽ không có cơ hội nhìn thấy những người được nuông chiều đó sống như thế nào. Dùng một từ để nói đó là không thích nghi. Cậu chỉ là một người bình thường, cậu thích cuộc sống khói lửa nhân gian hơn.

Vì vậy, vừa bước vào cửa, nhìn cách trang trí cao cấp của nhà hàng Pháp này, cậu đã cảm thấy buồn nôn.

Người phục vụ rõ ràng biết Ngô Giản An, dẫn họ thẳng vào trong.

Ánh đèn nhà hàng lờ mờ, có người đang đánh đàn, le que mấy bàn ăn, tiếng người thì thầm.

Rẽ qua một khúc quanh, đi đến bên kia của bức màn.

Trong ánh đèn mờ ảo, có ba người đang ngồi, ngoài ông Ngô còn có một nam một nữ.

Khi Lục Minh Đồng và Ngô Giản An bước vào, cả ba người họ đều đứng dậy.

Lục Minh Đồng theo bản năng cảm thấy tim mình nhói lên vài lần.

Đứng ở phương hướng của ông có một nam một nữ, người phụ nữ kia hình như đã ngoài bốn mươi, khuôn mặt ăn mặc giản dị không nổi bật, hẳn là trợ lý gì đó.

Người đàn ông này trẻ hơn ông Ngô rất nhiều, tuổi tác rất mơ hồ, nói là bốn mươi tuổi cũng hợp lý, nói là ba mươi cũng có lý.

Khi đến gần hơn, Lục Minh Đồng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, ruột gan như đảo lộn.

Ngay lập tức hiểu ra những gì Ngô Giản An đã nói trong xe trước khi đến đây.

Doanh nhân nói về lợi ích, không nói cảm xúc.

Cậu, Lục Minh Đồng, chỉ xứng đáng là một "người có lợi".

Lục Minh Đồng thực sự đã biết cha mình là ai từ rất sớm.

Mặc dù trong miệng của Hứa Ngạc Hoa, ông nội và chú, đây là một bí mật được bảo vệ nghiêm ngặt, giống như một điều cấm kỵ.

Nhưng cậu đã sống với Hứa Ngạc Hoa rất nhiều năm, vì tò mò, cậu đã lần ra một cái tên từ tất cả các manh mối.

Nghệ danh của người đó là Tưởng Tranh.

Một ca sĩ nhỏ từng phát hành ba hai album nhưng lại mất hút trong làng giải trí.

Khi ông ta ra mắt, Internet vẫn chưa phát triển nên ông đã không để lại quá nhiều dấu vết.

Trong những năm qua, cậu đã nhiều lần tìm kiếm với từ khóa "Tưởng Tranh", nhưng cậu chỉ có thể tìm thấy một số nội dung, tất cả đều mơ hồ.

Chỉ có ba bài hát của VCD là bằng chứng thuyết phục cậu rằng người này thực sự tồn tại. Đặc biệt là trong những năm này, cậu càng ngày càng thấy rõ mình và người trên bìa đĩa VCD giống nhau như thế nào.

Ông Ngô bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực giải trí từ hai năm trước, ông đã liên lạc với Tưởng Tòng Chu thông qua sự giới thiệu của một người nào đó.

Tưởng Tòng Chu khi còn trẻ từng là một ca sĩ, nhưng sau đó ông không thành danh vì tư chất tầm thường, một tiểu thư giàu có ở thủ đô đã lấy ông. Sau khi kết hôn, ông được nhà vợ che chở, những năm qua ông nhúng tay vào đế chế giải trí, có quan hệ và tài nguyên.

Và hai thứ này là thứ mà ông Ngô, người không thiếu tiền, thiếu nhất.

Nhưng Tưởng Tòng Chu không dễ kết thân như vậy, không phải vô cớ mà ông ta có thể từ quan hệ vợ chồng phát triển đến mức bây giờ khiến nhà vợ cũng phải ghen tị với ông ta.

Ông ta được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào năm ngoái, tính tình của ông ta thậm chí còn lập dị hơn.

Tưởng Tòng Chu quê gốc ở Nam Thành, ông Ngô đã nhiều lần liên lạc ông ta với danh nghĩa là người cùng làng, nhưng ông vẫn không thể tạo quan hệ được.

Cho đến vài năm trước, Lục Minh Đồng đã đến nhờ ông giúp đỡ.

Sau cuộc họp, ông Ngô nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của cậu và Tưởng Tòng Chu, kết hợp với tiểu sử của Tưởng Tòng Chu, ông đột nhiên đưa ra một suy đoán táo bạo.

Sau khi đồng ý với yêu cầu giúp đỡ của Lục Minh Đồng, ông quay về và bắt đầu điều tra.

Khi giao du với Tưởng Tòng Chu, ông vô tình nói ra cái tên Hứa Ngạc Hoa làm mồi nhử, chắc chắn Tưởng Tòng Chu đã cắn câu, mấy lần nói vòng vo với ông.

Cả hai đều là những con cáo già trong lĩnh vực kinh doanh, sau nhiều lần thăm dò, ông Ngô đã đồng ý mời Lục Minh Đồng ra ngoài dùng bữa, điều này giải quyết được nút thắt trong lòng của Tưởng Tòng Chu.

Ông Ngô đích thân dẫn Lục Minh Đồng đến chỗ ngồi, giới thiệu: "Đây là ông Tưởng Tòng Chu, cũng là bạn của mẹ cậu. Lần này, ông ấy đi ngang qua Nam Thành. Nghe nói con trai của Ngạc Hoa đang ở đây, ông ấy muốn tôi mời cậu tới dự tiệc."

Lục Minh Đồng cười lạnh một tiếng, chỉ nói: "Rất hân hạnh được gặp ông."

Tưởng Tòng Châu để lộ thực đơn ở bên cạnh, đưa cho Lục Minh Đồng, bảo cậu gọi món, đồng thời giới thiệu món thịt chim cút quay ở đây rất ngon, đáng để thử.

Lục Minh Đồng từ chối trả lời: "Giang tiên sinh là chủ, khách tùy chủ."

Tưởng Tòng Chu kêu người phục gọi năm phần ăn tối.

Ông ta hiển nhiên không quan tâm đến những thủ tục rườm rà này, mà nhìn thẳng vào Lục Minh Đồng, giọng nói từ chần chừ chuyển qua vững vàng, cười hỏi cậu: "Mấy năm nay mẹ cậu có khỏe không?"

Nếu Lục Minh Đồng không biết trước danh tính của Tưởng Tòng Chu, có lẽ cậu đã coi ông như một người lớn tuổi ấm áp và hiếu khách.

"Bà ấy đang ở nước ngoài, tôi không liên hệ thường xuyên với bà ấy." Lục Minh Đồng vẫn trả lời như vậy.

Cậu chưa bao giờ trải qua một bữa ăn khó khăn như vậy, mỗi giây đều như đang kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cậu.

Tưởng Tòng Chu cười nói: "Thật đáng tiếc, nếu không thì tôi đã mời bà ấy ra ngoài gặp mặt một chút."

Sắc mặt Lục Minh Đồng lạnh lùng: "Mẹ tôi không thích giao du, nhiều năm qua, bà đã cắt đứt với bạn bè cũ, bà có cuộc sống mới của riêng mình, không muốn bị quấy rầy."

Ông Ngô lắng nghe giọng điệu cứng rắn của Lục Minh Đồng, đứng bên cạnh giảng hòa: "Tính tình Tiểu Lục y chang Ngạc Hoa, thẳng thắn như vậy đấy."

Tưởng Tòng Chu ánh mắt nóng rực, nhưng sắc mặt lạnh lùng, không dám vượt qua khoảng cách.

Ngay từ khi họ gặp nhau, nhìn thoáng qua ông đã có thể biết Lục Minh Đồng là người có tính cách cao ngạo, quyết định không thể để cậu biết sự thật.

Huống chi, ông còn có người nhà ở thủ đô, lần gặp gỡ yên tĩnh này không nên làm ầm ĩ lên.

Tưởng Tòng Chu cười nói: "Bà ấy trước đây cũng như vậy, cũng không có gì lạ. Vậy Tiểu Lục hiện tại đang làm gì?"

Lục Minh Đồng nhìn Tưởng Tòng Chu với nụ cười nửa miệng: “Tôi còn tưởng rằng chú Ngô trò chuyện với ngài Tưởng, nói về người quen cũ, chắc cũng phải nói về chuyện của tôi rồi chứ."

Trực giác Tưởng Tòng Châu mách bảo những lời của Lục Minh Đồng như đang móc mỉa, sự thù địch này dường như tự nhiên sinh ra.

Nhưng nếu biết trước thân phận của ông, làm sao có thể bình tĩnh như vậy? Bản thân ông cũng không thể làm được mức độ bình tĩnh này.

Ngô Giản An ở bên cạnh không thể chịu được khi nhìn thấy Lục Minh Đồng rơi vào trung tâm. Mặc dù ông Ngô là chú của cô ta, nhưng cô ta chỉ là trợ lý nên không có quyền phát biểu, nếu không, cô ta nhất định sẽ can thiệp vào bữa ăn này.

Nhưng khi chủ đề thay đổi, việc chặn lửa cho Lục Minh Đồng vẫn có thể nằm trong khả năng của cô ta, vì vậy cô ta cười nói: “Nghe nói ngài Tưởng là một nhà sản xuất nổi tiếng, tôi có thể hỏi ông vài câu chuyện phiếm được không?”

"Tiểu thư Ngô cũng chú ý tới giới giải trí sao?"

"Đó chỉ là giải trí tinh thần của dân văn phòng sau khi tan làm thôi."

Lục Minh Đồng cảm giác như đây là một bữa ăn đầy gai sau lưng, phải mất ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Trong tiệc rượu đã mở mấy chai rượu, cậu đau dạ dày không chịu nổi, lúc suy sụp tinh thần không còn khỏe như thường, khi tàn tiệc cậu đã say khướt, cậu cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng từ chối đề nghị của Tưởng Tòng Châu yêu cầu tài xế lái xe đưa cậu về. .

Ngô Giản An khoác tay Lục Minh Đồng, cười nói với Tưởng Tòng Châu: "Ngài Tưởng, tôi và Lục Minh Đồng cũng hiếm khi gặp nhau, tôi sẽ mang cậu ấy đi tăng hai."

Tưởng Tòng Châu cười nói: "Vậy tôi không làm phiền mấy người trẻ tuổi nữa."

Ông lên xe, ánh mắt vẫn nhìn Lục Minh Đồng, một lúc lâu sau, ông mới kéo cửa kính xe lên, bảo tài xế lên đường.

Lục Minh Đồng lên xe của Ngô Giản An, nhìn ông Ngô ngoài cửa sổ xe mỉm cười lịch sự: “Trò chơi chúng tôi phát triển đang bận rộn cạnh tranh, chúng tôi phải tăng ca để bắt kịp. Thế hệ trẻ thực sự là không giỏi giao tiếp. Sau này, tôi có thể sẽ không theo ông Ngô ra ngoài để bêu xấu được nữa rồi."

Ông Ngô đối với ngữ khí trả ơn vội vàng từ bỏ của cậu cũng không tức giận, cười nói: "Đâu có, tôi chỉ thích giao dịch với mấy người trẻ tuổi mà thôi. Trở về lập nghiệp đi, nếu có chuyện khó khăn gì, cứ nói với tôi."

Ngô Giản An đi theo Lục Minh Đồng ngồi vào ghế sau.

Xe nổ máy rời khỏi tụ điểm giải trí ghê tởm này, Lục Minh Đồng lập tức thu hồi biểu cảm trên mặt, chỉ nói với Ngô Giản An một cách thản nhiên: "Cảm ơn."

Trong bữa tối, mấy lần dò xét của Tưởng Tòng Châu đều bị Ngô Giản An hóa giải.

Ngô Giản An quay sang nhìn cậu: "Cậu ... biết tất cả mọi thứ sao?" Cô không chắc lắm, bởi vì Lục Minh Đồng không để cô nhìn thấu.

Lục Minh Đồng cởϊ áσ khoác, nới lỏng cà vạt, dựa vào lưng ghế, phớt lờ cô.

"... Vì một người đàn bà, mà phải vùi lấp tới mức này." Ngô Giản An thở dài: “Chú tôi là một ông chủ ăn thịt người không nhả xương. Tội gì cậu phải tìm ông ấy chứ."

Quãng đường về thành phố còn dài, Lục Minh Đồng dựa vào cửa kính xe chợp mắt một chút, nhưng lại vô thức chìm vào giấc ngủ say.

Những kế hoạch mà Thẩm Ngư tích lũy trong tay đều được thực hiện thành công.

Đường Thuấn Nghiêu không ngừng tìm cho cô một khách hàng mới sắp tổ chức đám cưới ở New Zealand.

Đường Thuấn Nghiêu rất coi trọng địa điểm đầu tiên của việc thực hành mở rộng lãnh thổ, đích thân giám sát trận chiến.

Sau cuộc họp ngày hôm đó, Thẩm Ngư đã nghĩ ra một kế hoạch ở nơi làm việc của mình, Tiểu Vũ xách một gói hàng đến tìm cô.

"Đồ của Lục Minh Đồng, không biết có phải là quên đổi địa chỉ gửi đến studio của chúng ta không. Chị Thẩm Ngư, chị giúp chuyển cho anh ấy được không?"

Thẩm Ngư liếc nhìn người nhận, cười nói: "Được."

Cô không biết trong đó có gì, chắc là tài liệu hay thứ gì đó, đoán là cậu điền địa chỉ phòng làm việc cũ, sau này quên sửa lại.

Hộp chuyển phát nhanh nằm ở góc bàn khiến Thẩm Ngư nghĩ ngợi.

Kể từ khi tình cờ gặp Lục Minh Đồng ở trang viên, cô đã không gặp cậu suốt một thời gian.

Tập trung tăng ca xong, trước khi rời đi, Thẩm Ngư gửi một tin nhắn cho Lí Khoan, hỏi anh ta có phải Lục Minh Đồng đang ở phố Thanh Thủy không.

Lí Khoan: "Hôm nay cậu ấy không đến!"

"Có chuyện gì cần ra ngoài à?"

"Chắc là ở nhà? Cuộc sống xã hội của cậu ấy thiếu thốn đến mức nào, chị Thẩm Ngư, chị còn không biết sao?"

Thẩm Ngư mỉm cười.

Nơi Lục Minh Đồng ở cách nơi này không xa, Thẩm Ngư quyết định lái xe đi xem một chút.

Dù sao thì, danh chính ngôn thuận mà.

Lúc tới dưới lầu của khu dân cư, cô gọi cho Lục Minh Đồng, nhưng không ai bắt máy.

Cô đứng dưới lầu gọi to lên trên, vẫn không ai trả lời.

Cầm hộp chuyển phát nhanh, Thẩm Ngư thất vọng trở về.

Lái xe ra, quành đầu.

Lúc này, một chiếc Porsche từ phía đối diện chạy tới, vừa vặn dừng lại trước cổng khu dân cư.

Một người phụ nữ ngồi ghế sau xuống xe, đi vòng sang bên kia mở cửa dìu một người khác xuống xe .

Thẩm Ngư vốn định rời đi, nhưng do thói quen lái xe, cho nên liếc nhìn hai bên kính chiếu hậu xác nhận tình hình đường xá.

Thật trùng hợp, cô thấy người đang được đỡ là Lục Minh Đồng.

Người phụ nữ cũng quen thuộc, dáng người cao ráo không thua gì người mẫu, muốn gặp ngoài đời cũng khó.

Hai người bước vào khu dân cư.

Xe của Tiểu Ngư dừng lại, qua hai mươi phút sau, cô ôm hộp chuyển phát nhanh xuống xe, đóng sầm cửa lại.

Bước vào cổng khu dân cư, đi đến cuối tầng, sau đó gọi điện thoại.

Lúc được kết nối, một giọng nữ vang lên: "Xin chào?"

Thẩm Ngư: "Tôi tìm Lục Minh Đồng."

"Cậu ấy uống say sắp ngủ, xin hỏi cô là ai?"

"Bạn gái của cậu ấy."

Cảnh tượng trên lầu sau khi mở cửa chứng tỏ Thẩm Ngư đã tưởng tượng quá cẩu huyết.

Trên thực tế, Lục Minh Đồng đang ngủ trên giường trong phòng ngủ, còn người phụ nữ đó chỉ ngồi trên ghế sô pha và hút thuốc.

Lòng ghen tị và tức giận của cô sôi lên, gặp cảnh tượng trong sáng như vậy cũng có chút xấu hổ.

Người phụ nữ tự giới thiệu mình là Ngô Giản An, cô ta là bạn của Lục Minh Đồng.

Ngô Giản An ngước mắt nhìn Thẩm Ngư, cười nửa miệng nói: "Lục Minh Đồng có biết mình đã thăng chức bạn trai của cô Thẩm không?"

"Cô biết tôi?"

“Người đã sắp xếp nhân viên bàn công việc hôn lễ với cô Thẩm là tôi.” Ngô Giản An không chút do dự kể cho Thẩm Ngư nghe toàn bộ câu chuyện.

Cô ta cầm túi xách rời đi, cuối cùng nói về chuyện xảy ra tối nay: “Để cậu ấy một mình trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy, người khác sẽ cho rằng cậu ấy là kẻ ngốc, tôi cảm thấy khó chịu khi là người ngoài cuộc. Với tư cách là một người bạn bình thường, tôi hy vọng rằng cô Thẩm sẽ trân trọng trái tim của cậu ấy. Tôi đã yêu vô số lần, một người đàn ông chân thành như vậy là rất hiếm."

Cô ta nói đùa: “Nếu cô Thẩm ném giày của cô đi, tôi sẽ nhặt đó.”

Lục Minh Đồng thức dậy với cơn đau đầu dữ dội, cau mày chống hai tay ngồi dậy.

Nhìn ngoài rèm cửa sắc trời tối đen, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường bên kia còn sáng.

Một lúc sau mới phản ứng kịp, anh vén chăn định xuống giường, lại nhìn thấy một người khác đang nằm trong chăn.

Anh sợ đến tim ngừng đập trong giây lát, lại gần nhìn mới phát hiện khuôn mặt bị tóc che khuất chính là Thẩm Ngư.

Anh suy nghĩ một lúc, nhưng không thể hiểu được mọi chuyện xảy ra như thế nào.

Dừng một chút, anh đưa tay sờ mặt cô, thấy cô đang ngủ say.

Cậu không thể chịu được mùi rượu, đành bước ra khỏi giường để đi tắm.

Trong tiếng nước chảy dường như còn có những âm thanh khác.

Lục Minh Đồng ngay lập tức tắt vòi hoa sen, nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Thẩm Ngư gọi cậu bên ngoài: "Lục Minh Đồng."

"Chị dậy rồi à?"

"Ừ—tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"...Tôi đang tắm."

"Tôi chờ cậu tắm xong."

Lục Minh Đồng kéo rèm tắm ra, thấy người bên ngoài tấm kính mờ vẫn chưa rời đi.

Cậu bị cô làm cho bối rối, vì vậy cậu đành phải tăng tốc.

Tắm rửa xong, cậu thay áo thun quần đùi mới, còn chưa kịp sấy tóc, cậu trực tiếp mở cửa ra.

Thẩm Ngư đứng ở cửa, mặc cho nhiệt độ trong phòng bốc lên, mắt kính hơi đọng sương.

Chắc là cô đã tắm ở nhà anh, còn chủ động mặc chiếc áo thun đã mặc lần trước, đôi chân thon thả trắng nõn, đi chân trần trên sàn gỗ.

Lục Minh Đồng liếc nhìn cô, thu hồi ánh mắt, kéo

khăn lau tóc, hỏi cô: "Làm sao chị vào được? Hỏi chủ nhà đưa chìa khóa?"

Thẩm Ngư không trả lời, tháo kính ra cầm trên tay.

Đi đến gần cậu, nhón chân, trực tiếp khoác tay lên cổ cậu, tiến lại gần và hôn lên môi cậu.

Hai tay Lục Minh Đồng vẫn nắm chặt khăn tắm, mùi hương từ người cô khiến cậu có hơi tiến thoái lưỡng nan, trong lòng nóng lên, rượu tối qua chưa tỉnh nên sáng nay cố tình tới khảo nghiệm ý chí của cậu hay gì.

Cậu chớp mắt một cái, bối rối nhìn cô.

Sau đó Thẩm Ngư rũ mắt xuống nói: "Tôi thua."

"Ý chị là gì?" Cậu nghĩ đi nghĩ lại, lúc nói câu này, bỗng nhớ ra, nhướng mày nhìn cô: “Ồ? Chị gặp Ngô Giản An..."

"Đừng nhắc đến tên của những người phụ nữ khác khi tôi thổ lộ tình yêu của mình!"

"...Hả?" Lục Minh Đồng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Chị đang tỏ tình sao?"

"Ừ, không phải nói là tôi thua rồi sao."

"Chị gọi đây là tỏ tình?"

Thẩm Ngư bị lời nói phủ đầu của cậu làm cho khó chịu, cô giữ chặt đầu cậu, cúi đầu trực tiếp hôn cậu.

Lục Minh Đồng giả vờ làm kiêu, quay đầu đi chỗ khác: “...Đừng có tay máy tay chân, sẽ khiến người ta hiểu lầm."

“Lục Minh Đồng!” Cô nghiến răng gọi tên cậu, hai tay ôm đầu cậu không cho cậu trốn: “Tôi bảo cậu yêu đương với tôi cơ mà!

Im lặng trong chớp mắt.

Lục Minh Đồng cười cười, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ: “Không phải là tôi không đồng ý, chị đừng dùng giọng điệu dọa gϊếŧ cả nhà này đe dọa tôi được không?"

Cậu thấy Thẩm Ngư vì thẹn quá thành giận, tức giận đến nhảy dựng lên, chuẩn bị hất tay rời đi.

Lập tức dùng hai tay ôm lấy cô, đẩy cô ra sau, áp sát cô vào bức tường trước cửa, đè lên eo thon của cô, cúi đầu xem xét chiều cao của cô, trầm giọng hỏi: "Chị có chắc chưa?"

Thẩm Ngư căn bản là không chịu nổi giọng điệu lừa gạt của cậu.

Nhiệt độ ẩm ướt trên người cùng với hơi thở còn đọng lại trên chóp mũi dễ dàng khiến lòng cô như lửa đốt, vừa đau vừa đánh trống kêu gào cô, đừng né tránh.

Nếu phải xuống địa ngục, ở bên Lục Minh Đồng cũng không có gì sai.

"...Chắc rồi."