Năm mười lăm tuổi, sau khi gặp Thẩm Ngư tại quầy trái cây. Tối ngủ lại mơ thấy cô đi vào tiềm thức khiến Lục Minh Đồng phải chịu nhiều khổ sở.
Đặc biệt là Lý Khoan, mỗi ngày đều ở trước mặt cậu nói về bạn của chị gái cậu ta, Lục Minh Đồng chỉ muốn nói, Cậu mau câm miệng lại, dù cậu thế nào cũng không lọt vào mắt của chị gái kia đâu, đúng là làm phiền ông đây.
Sau đó, Lục Minh Đồng đều tránh Thẩm Ngư. Tuy nhiên ngay cả khi không gặp cô, cậu cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân "lạch cạch" bên ngoài cửa ra, tiếng kéo chân ghế trên sàn nhà, tiếng xả nước nhà vệ sinh vào đêm khuya...
Những chi tiết này, ngược lại khiến cậu để ý hơn.
Cậu bắt đầu nhớ lại, cụ thể là vào khi nào mà cậu lại nảy sinh cảm giác với Thẩm Ngư.
Nhớ lại thì chắc là trước khi Hứa gia cùng Thẩm gia có xảy ra xích mích, khi ấy Thẩm Ngư vừa tốt nghiệp năm cuối cấp ba.
Khi đó cô vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, vì kết quả thi đại học không như ý mà đau lòng. Thế mà chưa đầy ba ngày đã trở lại bình thường, đem đủ loại hoạt động sắp xếp kín cả kỳ nghỉ.
Một ngày nọ, cậu đi bơi cùng Thẩm Ngư.
Lúc rời khỏi hồ bơi, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, Thẩm Ngư bị trượt té, cô ngã nhào về phía trước.
Cậu vội vàng đỡ Thẩm Ngư nhưng cô lại hung hăng đẩy cậu ra, tự chống hai tay mặt đất chậm rãi đứng dậy, cậu liền ngồi xuống cúi đầu nhìn cô.
Cậu ngồi xổm trước mặt cô có chút không biết phải làm sao. Mái tóc cô khô một nửa, còn theo ngọn tóc nhỏ giọt xuống vài giọt, mặt nhăn thành một đống, hai gò má đỏ bừng, không biết là vì người bên ngoài vây xem khiến cô bối rối hay là vì đau nữa.
Cô mặc một bộ đồ bơi kiểu váy, hai đầu gối chạm trên nền bê tông bị bầm tím đến chảy máu, cô đưa tay chạm vào vết thương, liền bị cậu ngăn lại.
"Đừng chạm vào!"
Vốn hai người đi xe đạp đến mà giờ đầu gối của Thẩm Ngư bị thế này nên cô không thể đạp xe về được.
Vào lúc bốn giờ chiều, bên ngoài còn rất oi bức, không khí nóng đến mức mọi thứ đều biến dạng, cậu quyết định chở cô về nhà.
Thẩm Ngư không đi tắm thay quần áo, trên người vẫn còn mặc bộ đồ bơi màu đen, cô chỉ khoác bên ngoài cái áo khoác chống nắng màu vàng chanh.
Cánh tay cô đặt lên vai cậu, mỗi khi nghe thấy cô kẽ kêu lên một tiếng, cậu liền đạp xe chậm lại.
Hồ bơi cách nhà ba mươi phút, khi đến phố Thanh Thủy, thời tiết đang nắng nóng bỗng đổ mưa rào.
Cậu vội vàng đạp về, liên tiếp hiểm né mấy ổ gà trong hẻm. Lúc vặn tay rẽ suýt nữa đυ.ng phải bác gái che ô đi ra ngoài mua đồ ăn liền bị chửi một trận.
Trước khi bị ướt hết, chiếc xe đạp đã dừng dưới cầu thang.
Thẩm Ngư vịn lan can đi hai bước liền nắm lấy vết thương dính đầu gối, cô không khỏi kêu đau.
Cậu dừng xe đạp xong muốn đi qua cõng cô, ánh mắt cô có chút hoài nghi.
"... Cậu có thể quay lưng lại được không? ”
Đây có lẽ là thách thức lớn nhất mà cậu từng gặp phải, cuối cùng cũng lên tới tầng sáu, chân cậu gần như không còn sức nữa.
Lúc đi lên, có nhiều lúc nhận thức đều trở nên mơ hồ, nhưng cậu đều tự cổ vũ bản thân. Nếu bây giờ cậu bỏ cuộc thì thật sự rất nhục nhã.
Sau khi đưa Thẩm Ngư vào nhà cậu, cậu xuống lầu mua thuốc, cả người ướt sũng. Lúc này cậu nhớ đến lúc cô nằm trên lưng cậu, cảm giác mềm mại, có chút khác thường. Trong một khoảnh khắc mái tóc ẩm ướt của cô rũ xuống cọ vào tai cậu, cảm giác ngứa ngáy khiến cậu không tự chủ được run lên.
Về đến nhà, Thẩm Ngư có vẻ rất thoải mái: cô gác trên sô pha nhà cậu, xem TV nhà cậu, còn ăn kem Wall mà cậu đã để trong tủ lạnh.
Cậu cả người ướt sũng bước vào nhà, giày cũng ướt nhẹp. Cậu cởi giày rồi đi chân không vào nhà. Trước khi tắm rửa thay đồ cậu đã đi đến khử trùng vết thương cho cô.
Cô đặt hai chân lên bàn trà, quay đầu nhắm mắt lại, bảo cậu có bôi thuốc thì bôi nhẹ một chút.
Cậu lấy bông chấm một ít thuốc đỏ, vừa đưa lên vết thương, cô liền muốn rút lại chân.
Cậu giữ chân cô lại, trầm mặt nói: "Đừng nhúc nhích! ”
Cô vẻ mặt ủy khúc nói: "Đau lắm. ”
"Tôi còn chưa bắt đầu mà."
"Ồ... Vậy sao? "
Cô kẽ mở mắt nhìn xung quanh.
"Vậy cậu nhanh nhanh đi, làm một mạch được không. ”
"Rốt cuộc là muốn nhẹ hay nhanh?" Dưới lòng bàn tay cậu là mắt cá chân của cô, xương mắt cá chân nhô ra rõ ràng, mu bàn chân trắng nõn với những vết sandal bị cháy nắng.
"Vừa nhẹ nhưng cũng vừa nhanh nữa!"
“......”
Chờ khử trùng xong rồi lại lau qua thuốc, hộp kem trong tay cô cũng vơi đi được nửa, cô liếc mắt nhìn cậu một cái, trên trán cậu không biết là mồ hôi hay mưa, cô liền đưa thìa gỗ cho cậu.
"Cậu có muốn ăn không? ”
"Không." Cậu đứng dậy rồi đi tắm, cô gọi lại cậu.
"Mẹ cậu có sơn móng tay không?"
Cậu đi vào phòng ngủ của mẹ lấy ra hai lọ sơn móng tay cho Thẩm Ngư rồi về phòng tìm bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị tắm rửa.
Khi cậu đi ra thì thấy Thẩm Ngư đã mở lọ sơn móng tay, một cầm một chiếc cọ nhỏ sơn ngón chân cái.
Cô sơn lại hai lần để màu đỏ rượu vang đậm hơn, làm nổi bật mu bàn chân càng thêm trắng.
Cậu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, l*иg ngực đột nhiên đập thình thịch hai cái, cũng không có nguyên nhân, cậu đột nhiên cảm thấy nhìn cô như vậy cũng không ổn, ngay cả chính mình cũng không biết chỗ nào không ổn nữa.
Đi vào phòng tắm tắm rửa rồi thay quần áo. Lúc cậu đi ra thì móng tay Thẩm Ngư cũng khô.
Cô vào bếp tìm màng bọc thực phẩm rồi quấn chặt đầu gối, sau đó cô mượn phòng tắm nhà cậu.
Khi cậu đang lấy khăn giấy lau vết nước trên ghế sofa, cô đột nhiên từ phòng tắm hét lên.
"Lục Minh Đồng! Qυầи ɭóŧ của tôi rơi xuống sàn ướt hết rồi. Cậu lên lầu tìm giúp tôi một cái khác với. Chìa khóa ở trong túi áo khoác tôi đó!"
Cô thực sự không nghĩ tới hai người họ nên có phòng bị với nhau à. Vả lại, một cậu nhóc mười bốn tuổi thì có gì để phòng bị?
Cậu nhất thời có chút xấu hổ.
"Chị tự về mà lấy đi! ”
"Nhưng đầu gối của tôi bị thương rồi! Cậu đúng là không có lương tâm mà! ”
Cậu không thể chịu đựng nổi Thẩm Ngư cằn nhằn, cuối cùng vẫn đi lên lầu, theo lời cô, trong ngăn tủ, cậu tìm thấy qυầи ɭóŧ của cô, trong tủ chất đầy màu sắc, cậu không dám nhìn kỹ liền chộp lấy đại một cái.
Thẩm Ngư tắm rửa xong, tháo màng bảo quản quấn đầu gối, rồi đứng ở cửa phòng tắm sấy tóc.
Gió nóng ù ù lấn át âm thanh từ TV, cậu im lặng xem TV, cậu không quay đầu lại nhìn cô, yêu cầu cô vặn nhỏ máy sấy tóc lại.
Sau ngày đó, Lục Minh Đồng cảm thấy trình độ "phiền phức" của Thẩm Ngư lại nâng lên.
Từ phiền trước kia là cô cướp đồ ăn vặt của cậu, cướp điều khiển TV, chiếm lấy bàn học của cậu xem truyện tranh, cùng mẹ cậu nói chuyện phiếm phiền, thỉnh thoảng lại chọc cậu, buổi sáng đến trước cửa lớp đưa sữa cho cậu, rồi giám sát cậu phải uống hết, nhất quyết dùng thước đo đo lông mi của cậu, so sánh chiều cao của cô và cậu… Bây giờ trình độ “phiền phức” của cô cao đến mức mỗi khi nhìn thấy cô cậu lại cảm thấy khó chịu, hơn nữa theo bản năng không muốn ở cùng một chỗ với cô.
Sự tồn tại của cô luôn gây khó chịu với cậu.
Nhưng giấc mơ đó đã nói với cậu rằng bản chất của "sự khó chịu" được cho là "sự quan tâm".
Cậu quá chú ý đến cô , cậu cảm thấy rằng cô luôn cho cậu cảm giác tồn tại.
Lục Minh Đồng chống cự một thời gian rồi đành cam chịu theo số phận, chính thức dấn thân vào con đường một đi không trở lại.
Cậu luôn là một người hiếu thắng, thi cử phải đứng đầu, chơi game cũng phải đạt kỷ lục cao nhất, bây giờ thích ai, dù khó theo đuổi cũng phải theo đuổi cho được.
Đối với Thẩm Ngư mà nói, cô chưa bao giờ ghét Lục Minh Đồng nên cuộc sống cũng không có nhiều thay đổi.
Bởi vì đã lâu cô không gặp lại Lục Minh Đồng.
Điều đó khiến cô tự hỏi liệu Lục Minh Đồng đã chuyển ra ngoài sống chưa.
Sau khi khai giảng tháng 9, trong ký túc xá tổ chức một buổi tiệc, ký túc xá Thẩm Ngư muốn có một tiết mục cosplay. Tất nhiên Cát Dao đã dẫn đầu và những người bạn cùng phòng khác đều bị cô cưỡng ép tham gia.
Hôm đó là thứ bảy, Lý Khoan như thường lệ đến nhà Lục Minh Đồng chơi game.
Lục Minh Đồng nằm trên sofa chơi game, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân “đùng đùng đùng” ngoài cửa, hình như có rất nhiều người, giống như có binh đoàn đến.
Lý Khoan cũng nghe thấy liền hỏi: "Lục Minh Đồng, bên ngoài có thanh âm gì vậy? ”
Lục Minh Đồng bấm dừng trò chơi, tháo tai nghe, đứng dậy mở cửa liền thấy phía sau Thẩm Ngư đi theo năm nữ sinh, đang chậm rãi ngang qua cửa nhà cậu đi lên lầu.
Thẩm Ngư dừng bước, cô đứng ở cầu thang phía trên liếc mắt nhìn cậu một cái. Cũng không có ý gì chỉ đơn thuần nghe thấy tiếng mở cửa liền phản xạ có điều kiện.
Lục Minh Đồng trở về phòng, cậu chơi game một lát thì có người đến gõ cửa.
Cậu cho rằng là Thẩm Ngư, nhưng không như cậu nghĩ, mở cửa lại phát hiện không phải cô, mà là một nữ sinh tóc xoăn dài, dường như trước đây đã gặp qua ở đồn cảnh sát, nhưng cậu không nhớ nổi tên.
Nữ sinh chủ động giới thiệu bản thân: "Tên tôi là Cát Dao, bạn cùng phòng Thẩm Ngư. Chúng ta đã gặp nhau rồi, không biết cậu có nhớ không? ”
Lục Minh Đồng gật đầu.
Cát Dao cười nói: "Trong nhà cậu có máy tính phải không? Cậu có thể cho tôi mượn chút được không? BGM của chương trình chúng tôi bị sai rồi nên cần một chương trình mới. ”
Lục Minh Đồng mở cửa ra, mời cô vào.
Cát Dao nán lại ở lối vào, tìm dép lê, Lục Minh Đồng nói: "Cứ trực tiếp vào đi."
Sau đó nói Lý Khoan tạm dừng chơi, đưa máy tính cho Cát Dao mượn.
Lý Khoan lúc này không ở trong ngục tối, cậu đang cùng tỷ tỷ trong game ngắm cảnh, cậu đánh máy để giải thích rồi nhường chỗ cho Cát Dao, sẵn tiện dọn rác trên bàn đi.
Cát Dao kết nối điện thoại di động với máy tính bằng dữ liệu rồi mở phần mềm âm nhạc lên tìm bài hát.
Lý Khoan tiến đến bên cạnh Lục Minh Đồng, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy? ”
"Bạn học của hàng xóm trên lầu."
"Hàng xóm trên lầu, chỉ có chị gái kia. Người mà cậu đuổi đi lần trước à? "
Lý Khoan nhớ không nhầm thì lần trước đang cơm ăn được một nửa thì Lục Minh Đồng chạy trốn.
Lục Minh Đồng không trả lời cậu ta, tự mình đi tủ lạnh lấy một chai nước đá, đặt cạnh Cát Dao.
Cát Dao liếc mắt một cái liền nói một tiếng cảm ơn.
"Không cần không cần, tôi tải xuống xong lập tức đi liền. ”
"Chị sắp xếp chương trình gì?"
"Tối mai trong ký túc xa trường có một bữa tiệc, bọn chị sẽ định biểu diễn cosplay."
"Thẩm Ngư cũng tham gia à?"
"Có chứ."
Lát sau, Cát Dao tải bài hát xong, lắc lắc điện thoại rồi nói "Cảm ơn" với Lục Minh Đồng.
Lục Minh Đồng đưa Cát Dao đến cửa, bỗng nhiên hỏi cô: "Có thể cho em số điện thoại không? ”
Cát Dao thoải mái đưa số điện thoại cho cậu.
Cửa đóng lại, Lý Khoan tiếp tục chơi game, Lục Minh Đồng ôm máy cầm tay, nhất thời không nhúc nhích.
Người biết nhà mình có máy tính nhất định chỉ có Thẩm Ngư.
Cô cảm thấy xấu hổ khi mượn nên đã nhờ Cát Dao sao?
Suy đoán này khiến cậu cảm thấy rất thú vị.
Lục Minh Đồng đi học cả tuần, cuối tuần sẽ được nghỉ, nhưng tối chủ nhật phải thống nhất là sẽ có buổi tối tự học, việc này là vì tránh cuối tuần chơi nhiều quá làm thứ hai không có cách nào tập trung vào học.
Buổi chiều hôm đó, Lý Khoan ở chỗ Lục Minh Đồng chơi đến năm giờ, tự giác rời thoát game, gọi Lục Minh Đồng cùng nhau ăn cơm tối, sau đó đi học buổi tối tự học.
Lục Minh Đồng nói: "Tôi không đi. ”
Lý Khoan: "Hả? ”
"Cậu giúp tôi xin nghỉ một buổi."
"Cậu tính đi đâu đấy ?"
Lục Minh Đồng đi vào phòng ngủ tìm một chiếc áo khoác rồi khoác khoác lên.
"Đi xem biểu diễn. ”
“...... Hả? "Lý Khoan không kịp phản ứng. " Xem biểu diễn gì? "
Cậu ta nhìn Lục Minh Đồng thờ ơ, không trả lời lại nói: "Cậu không nói rõ ràng, tôi sẽ nói chuyện này với mẹ cậu. ”
"Vậy thì tôi cũng sẽ nói cho mẹ cậu biết mỗi ngày cậu đều ở chỗ tôi chơi game."
Lý Khoan làm sao có thể chịu đựng được anh em tốt của mình một mình đi ra ngoài lại không mang theo mình.
"Vậy thì tôi cũng đi. Tôi sẽ gọi điện báo với giáo viên, bạn học Lục Minh Đồng bị sốt đang tiêm kim ở bệnh viện, tôi ở lại bệnh viện trông chừng cậu. Thầy nhất định sẽ đồng ý, nói không chừng còn dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt nữa. "
Cậu ta đắc ý coi lý do xin nghỉ này của mình cực kì logic và kín đáo, cậu ta nhìn về phía Lục Minh Đồng với vẻ mặt hét sức mong đợi được "khen ngợi".
"..." Lục Minh Đồng ngồi xổm xuống thắt dây giày.
"Tùy cậu. ”