Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 9: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (09)

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Ngư tới thủ đô.

Năm ngoái cô đã đến đây một lần, do Trần Kế Châu dẫn cô đi, còn chụp rất nhiều ảnh danh lam thắng cảnh. Cô không nghĩ rằng nó đẹp như vậy, tàu điện ngầm đông đúc, thời tiết khô nóng và thức ăn không quen.

So ra, cô vẫn thích Nam Thành, thích tình cảm uyển chuyển của Dương Liễu Lâu Tâm Nguyệt và Đào Hoa Phàm*.

*Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, Múa đẹp khiến nhành dương liễu cũng rủ xuống giữa lầu dưới bóng trăng.

Cô xuống máy bay vào buổi trưa, đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm rồi gọi điện cho Trần Kế Châu.

“Em đến thủ đô.” Thẩm Ngư kéo rèm cửa, che đi ánh nắng gay gắt bên ngoài.

"Đến đây công tác?"

"Tới tìm anh."

Đầu bên kia dừng một chút: "Khi nào thì đi, bao giờ thì đến?"

"Đến rồi, buổi trưa nếu rảnh anh ra ngoài một chút, em muốn nói chuyện với anh."

“Đến rồi?” Trần Kế Châu kinh ngạc nói, nhưng một lát sau lại cười: “Sao không nói trước, để anh đi đón em —— Anh còn chưa ăn cơm, em ăn chưa? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Vâng."

Khách sạn Thẩm Ngư ở cách trường Trần Kế Châu không xa, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới.

Cô ở trong phòng đến khi Trần Kế Châu tới mới xuống sảnh. Đẩy cửa khách sạn ra, một luồng không khí khô nóng ập vào.

Trần Kế Châu mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt nghiêm túc đứng dưới mái hiên, thấy cô đi ra, anh ta làm bộ mặt hơi mỉm cười: "Em đến lúc nào?"

"Mới đến."

"Nghỉ phép hàng năm? Em ở đây bao lâu?"

"Hai ngày."

"Hôm qua em cùng mẹ đến bệnh viện làm phẫu thuật, tình hình thế nào rồi?"

Thẩm Ngư nóng đến mồ hôi đầm đìa, sốt ruột nói: “Chúng ta tìm chỗ mát mẻ trước đã.”

Trần Kế Châu nói gần trường học có một nhà hàng thịt nướng mới mở, anh ta muốn dẫn cô đến đó ăn thử, vừa vặn cũng gần nơi này.

Cây cối hai bên đường không che được ánh nắng, Thẩm Ngư hối hận tối hôm qua khi thu dọn hành lý đã không mang dù theo, trước khi ra ngoài phải nên bôi kem chống nắng dày hơn.

Mới ra ngoài một lúc, da cô đã nổi những vết ửng đỏ, sau lưng mồ hôi túa ra như mưa.

Trần Kế Châu vừa đi vừa hỏi tình hình ca phẫu thuật ngày hôm qua của mẹ Trần.

Thẩm Ngư dừng chân lại.

“Sao vậy?” Trần Kế Châu cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô.

“Không có gì.” Thẩm Ngư âm thầm thở dài, nhìn thấy anh ta lại không có chút mắt nhìn nào. Trước khi đi, cô nói rằng cô đến để cãi nhau, nhưng khi họ gặp nhau, cô lại phát hiện ra rằng mình đã hoàn toàn không còn muốn cãi nhau nữa.

Cãi vã có thể giải quyết vấn đề hiện tại của họ, nhưng rõ ràng cũng không thể giải quyết được suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ của Trần Kế Châu.

Đi ngang qua trường học của Trần Kế Châu, con đường phía trước trường đông đúc người và xe.

Thẩm Ngư đứng chờ đèn đỏ rất lâu, cuối cùng cũng đi qua một con đường. Mồ hôi tiến vào lỗ chân lông, hơi ngứa cô rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa: "Còn phải đi bao lâu nữa?"

Trần Kế Châu chỉ chỉ phía trước: "Ngay phía trước."

Thẩm Ngư nhìn thoáng qua cửa hàng McDonald"s gần đó, nói: “Ăn cái này đi.” Cô thật sự đã bị cái nắng giữa trưa đánh bại hoàn toàn.

Trần Kế Châu nói: "McDonald có gì ngon?"

Thẩm Ngư cũng không muốn dây dưa với anh ta nữa, đi thẳng về phía cửa tiệm.

Trần Kế Châu vừa định đi theo, trong tiếng xe cộ ầm ĩ lại bị một tiếng nói ngăn lại: "Trần Kế Châu!"

Thẩm Ngư nghe thấy tiếng động thì dừng lại, quay đầu nhìn lại một chiếc Buick đậu bên đường, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế lái, đeo kính mặc áo sơ mi màu xanh đậm.

Trần Kế Châu vội vàng chào hỏi: "Thầy Tiền."

"Định đi ăn cơm à?"

"Vâng…"

Thẩm Ngư nhớ, người hướng dẫn tiến sĩ của Trần Kế Châu hình như họ Tiền, vì lễ phép mà cô lui về phía sau hai bước, cũng lên tiếng chào hỏi.

Thầy Tiền mỉm cười nhìn Thẩm Ngư và hỏi: "Đây là..."

"Đây là bạn em, cô ấy đến từ Nam Thành, đến đây công tác, em dẫn cô ấy đi dạo."

Trần Kế Châu như sợ cô nói trước, ở trước mặt cô vội vàng nói thân phận khác.

Thẩm Ngư kinh ngạc.

Trần Kế Châu né tránh ánh mắt của cô, chỉ cười với thầy Tiền: "Chiều nay thầy không định ở lại phòng thí nghiệm sao?"

"Chú ý theo dõi, buổi chiều tôi sẽ đi họp, Quả Quả ở nhà rảnh đến phát chán. Nếu đang phải dẫn bạn đi tham quan thì cứ gọi Quả Quả đi cùng. Thời tiết nắng nóng thế này, đừng chen chúc tàu điện ngầm cho nó bức bối khó chịu, gọi Quả Quả lái xe đưa đèo em và đồng hương đi tham quan đi."

Trần Kế Châu cười nói: “Vâng.”

Thẩm Ngư đang đợi ở bên cạnh, khi nghe thấy tên của người con gái khác trong miệng của thầy hướng dẫn của Trần Kế Châu, trái tim cô bỗng chợt chậm mất một nhịp.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện, mình cũng không kinh ngạc lắm. Có lẽ là bởi vì sáu tháng qua Trần Kế Châu vì bận rộn học hành để từ chối cô quá nhiều lần. Nhưng dù vậy, cô vẫn luôn sẵn sàng trao trọn niềm tin vào mối quan hệ nên không hề nghi ngờ.

Tuy nhiên, ngày hôm qua, lòng tin của cô đã bị mẹ Trần chọc thủng, bây giờ nghe thấy những lời này cô ngược lại không có chút kinh ngạc nào.

Ngược lại, có loại cảm giác thì ra là vậy, tất cả mọi chuyện trước kia đều sáng tỏ.

Điều duy nhất khiến cô ngạc nhiên là sự thật lại đến quá nhanh, khi cô mới đến đây chưa đầy hai tiếng.

Thầy Tiền giơ tay chào, đóng cửa kính xe sau đó rời đi.

Xe chạy đi xa, Trần Kế Châu lập tức quay đầu lại với vẻ mặt hoảng hốt: "Thẩm Ngư..."

"Có cần giải thích không? Muốn giải thích em sẽ nghe, không muốn giải thích em đi về."

"Em nghe anh nói…"

“Em đang nghe đây.” Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn anh ta cười lạnh một tiếng: “Anh làm gì mà hoảng hốt vậy?”

Cô xoay người đi về phía cửa hàng McDonald"s, Trần Kế Châu vội vàng đi theo.

Sau khi cô gọi một cốc nước đá, anh lại vội vã thanh toán hóa đơn, bảo cô tìm một chỗ ngồi đợi anh ta lấy đồ ăn.

Cầm khay đồ ăn, Trần Kế Châu tìm được Thẩm Ngư ở một chỗ cạnh cửa sổ.

Cô chống tay trên bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc áo phông trắng rộng thùng thình làm nổi bật thân hình mảnh khảnh của cô, tóc được buộc đuôi ngựa, để lộ vầng trán trắng mịn.

Chính là cái thần thái trong như nước này đã làm hấp dẫn anh ta ngay từ lúc đầu.

Nghe thấy tiếng đặt khay đồ ăn đặt xuống, Thẩm Ngư quay người cầm ly nước mình mới gọi lên.

Trần Kế Châu chăm chú nhìn cô, cố gắng từ khuôn mặt quá mức bình tĩnh của cô mà đoán ra tâm trạng của cô lúc này, nhưng nỗ lực cũng vô ích, bởi vì anh ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư nặng nề đặt ly nước xuống bàn: “Nói đi, còn chờ em hỏi anh sao?”

Trần Kế Châu chưa bao giờ giỏi ăn nói, anh ta không nghĩ rằng mình có thể cứu vãn tình thế chỉ bằng vài từ, vì vậy anh ấy nói thật: "Quả Quả là con gái của thầy Tiền."

Một phút yên lặng.

Thật ra thì cũng không có gì để nói, vừa rồi khi gặp thầy hướng dẫn của mình, phản ứng đầu tiên của Trần Kế Châu là nói rõ quan hệ với cô, điều đó có nghĩa trong tiềm thức anh ta đã có sự lựa chọn.

"Hai người đến bước nào rồi?"

“Không có……”

"Bước nào?"

"Thật sự không có, chỉ mới tiếp xúc vài lần với nhau thôi..."

Thẩm Ngư bị ánh mắt vô ý cầu xin buông tha của anh ta chọc tức, thế nào, anh ta coi cô như là ‘người cũ’ đến đây để la lối khóc lóc kể lể sao?

Rõ ràng từ đầu đến cuối cô đã rất kìm nén.

Thẩm Ngư tức giận cười đáp lại: "Trần Kế Châu, anh đang mơ sao? Không nói cho tôi biết, anh là coi tôi như lốp xe dự phòng, là đường lui khi anh [2]ăn cơm mềm thất bại à?"

Trần Kế Châu mím chặt môi, như cảm thấy hai chữ "ăn cơm mềm" rất chói tai.

"Không sao cả, tôi chỉ là không nghĩ tới anh lại dễ dàng phản bội lời hứa như vậy, anh còn nhớ anh đã nói cái gì không?"

Trần Kế Châu vẫn im lặng.

"Anh nói gia đình không giúp được bất cứ điều gì cho anh, cuộc đời anh là một cuộc đấu tranh không có hồi kết. Anh phải tự dựa vào thực lực của mình mà sống. Nếu anh còn dư sức chắc chắn sẽ làm người có ích cho xã hội. Ban đầu tôi nghĩ, anh là một người rất thanh cao."

Trần Kế Châu im lặng.

Thái độ nhìn nhận mọi chuyện không hề ngụy biện của anh trùng khớp với ký ức tám năm trước.

Mãi đến lúc này, Thẩm Ngư mới cảm thấy mình thật sự bị phản bội.

Nhưng cô sẽ không bao giờ khóc trước mặt kẻ phản bội.

Cô ngay lập tức đứng dậy.

Khi cô chuẩn bị rời đi, Trần Kế Châu cuối cùng cũng nói chuyện: "Mong em cả đời không hiểu câu nói [3] người không vì mình trời tru đất diệt."

Thẩm Ngư vẫn tiếp tục đi.

Đi đến cửa, ngực cô đau vô âm ỉ cùng với ngoài cửa là mặt trời treo cao khiến cô muốn khóc.

Vốn dĩ cô không muốn làm cho cảnh tượng trở nên quá xấu xa, đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng lúc này, một luồng cảm xúc hỗn loạn bùng lên khiến cô không thể bình tĩnh lại được.

[4] Ý nan bình, cuối cùng vẫn là vậy.

Cô đột nhiên dừng lại, vội vã quay trở lại.

Trần Kế Châu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cúi đầu.

Nghe thấy âm thanh, anh ta ngẩng đầu lên.

Cô tát anh ta một cái thật mạnh bằng tất cả sức lực cô có trong đời.

Có rất nhiều khách trong cửa hàng, nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều xì xào bàn tán.

Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nể mặt dì nên sẽ không vạch trần anh, bảo trọng.”

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Không chịu nổi cái nắng trưa này, Thẩm Ngư gọi một chiếc taxi ở cửa, báo địa chỉ khách sạn.

Điều hòa nhiệt độ vừa đủ khiến cô rùng mình.

Cổng trường vụt qua ngoài cửa sổ, cô nhớ năm ngoái mình đến thủ đô, cùng Trần Kế Châu đi qua.

Một khuôn viên được bao quanh bởi các mảnh vườn, những cây long não lớn nhanh được trồng ven đường, các học sinh đang hối hả dọc theo con đường.

Trong lúc đi dưới bóng cây xen lẫn ánh sáng và bóng tối, họ trò chuyện về tương lai, mua nhà ở đâu, trang hoàng thế nào, ai sẽ lên kế hoạch cho đám cưới hay đơn giản là tự tay làm.

Đến cuối ngày, anh ta đưa cô về khách sạn, đứng dưới lầu, kể về lần đầu gặp mặt.

Khi đó, anh ta đã xin WeChat của cô, anh đã nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho cô hàng trăm lần, nhưng anh ta chưa bao giờ dám. Sau đó, cô đồng ý ra ngoài cùng làm anh ta rất vui. Anh ta nói, lúc đó đã mừng như nhận được giấy báo nhập học tiến sĩ.

Cô đã suy nghĩ một cách nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai.

Một kết thúc tồi tệ như vậy thậm chí còn vỡ mộng hơn.

Xe taxi tới khách sạn.

Thẩm Ngư trở về phòng, không nghĩ một cái gì, bắt đầu thu dọn hành lý.

Do không có thời gian nên cô lấy ra mà chỉ có một số đồ vệ sinh cá nhân bên ngoài, vài động tác đã dọn xong.

Ngồi ở mép giường, khi cô đang định đổi vé thì có một cuộc điện thoại gọi đến, là của Lục Minh Đồng.

Thẩm Ngư do dự một lúc mới trả lời.

Lục Minh Đồng đến hỏi cô đã đến khách sạn chưa.

“Đến rồi……”

“Ở chỗ chị hôm nay ba mươi chín độ, ra ngoài nhớ bôi kem chống nắng, đừng để bị cháy nắng xong rồi lại gào lên.” Vẫn là phong cách quan tâm ngứa đòn của Lục Minh Đồng.

“Lục Minh Đồng…”

“Ừm?”

Thẩm Ngư vô thức gọi tên cậu, lại không biết nói gì.

Bên kia cũng dừng một chút, vang lên giọng nói khẩn trương: "Làm sao vậy?"

Thẩm Ngư lắc đầu.

Do không nhìn thấy tình cảnh bên kia, càng cậu trương hơn: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

"Tôi đến tìm chị."

"Tôi đã mua vé máy bay rồi, sẽ quay về ngay."

"..."

Một khoảng im lặng trôi qua, Lục Minh Đồng nói với giọng kiên quyết: “Nếu bây giờ chị không giải thích rõ ràng tại sao chị lại khóc, tôi sẽ đến ngay. Nhưng tôi không đảm bảo Trần Kế Châu sẽ ra sao..."

Thẩm Ngư ngẩn ra.

Cảm xúc đã tích tụ quá lâu mà cô còn không nhận ra, nhưng lại bị Lục Minh Đồng phá vỡ khiến cô không khỏi xấu hổ.

Cuối cùng không thể chịu nổi được nữa.

Cô vứt điện thoại di động, ngồi dưới đất, hai tay đặt trên tấm chăn bông xù xì, vùi mặt vào trong.

Làn da trên cánh tay chẳng mấy chốc trở nên ẩm ướt.

[1] Nguyên phối: nền quân chủ Trung Hoa coi trọng nam giới, địa vị cao quý này của chính thê cũng chỉ để bổ trợ dòng dõi người chồng, do đó người vợ đầu tiên của người đàn ông được gọi là Đích thê (嫡妻), cũng còn gọi Nguyên phối (元配) hoặc Phát thê (髮妻).

[2] Ăn cơm mềm: ý muốn nói những người đàn ông lười biếng, hay đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.

[3] Trời không vì mình trời tru đất diệt: ý là một người mà không tu dưỡng bản thân thì sẽ không thể có được chỗ đứng trong trời đất. Ở đây thì là xã hội.

[4] Ý nan bình - 意难平: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau