Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 28

Vì còn có việc nên Diêu Vực đùa Duy An một lát rồi liền vội vàng rời đi, để lại Duy An ở dưới đất cáo biệt với anh xong lại tiếp tục con đường tìm kiếm anh trai.

Chân trùng ngắn nên cậu tìm rất lâu cũng không tìm được, đành phải chạy đến chỗ quân thư đứng gác bên cạnh lôi kéo ống quần của anh và ngửa đầu hỏi, "Chú, các anh trai đâu rồi -

Quân thư bị cậu kéo ống quần, thân thể cứng ngắc, không dám cử động, sau khuôn mặt thô ráp tráng thư là một linh hồn đang hưng phấn đến mức chạy vòng quanh.

Trùng đực non kéo ống quần của mình kìa! Quần này trở về nhất định phải cởi ra bảo tön.

Quá mức hưng phấn nên anh còn không nghe thấy Duy An đang nói cái gì.

Trong đôi mắt to của Duy An tràn đầy ngờ vực và không hiểu, "Chú, vì sao chú lại không để ý tới Duy An~"

Một quần thư đứng gác bên cạnh anh ta dùng một bàn tay đập vào trên đầu chiến hữu đang ngẩn tò te, thừa cơ phát tiết oán khí vi trùng đực non gọi anh ta mà không gọi mình, sau đó vội vàng ngồi xuống, khuôn mặt nhu hòa, "Anh ta không có cố ý ngỏ lơ Duy An đâu, anh trai của em đang ở chỗ đối chiến trận cơ giáp, em muốn đi tìm bọn họ không?"

"Có ạ ~" Hai cánh tay Duy An khoanh lại đặt ở trước người, gật đầu, nhìn rất là ngoan.

Quân thư cố gắng ngăn chặn nội tâm kích động, lập tức gọi một quân thư đang không làm nhiệm vụ tới, "Cậu dẫn cậu bé đi sang chỗ đối chiến trận cơ giáp đi." Giao phó xong, anh lại cúi đầu nhìn về phía trùng đực non bên chân, "Nhớ là phải theo sát chú quân thư này nhé.”

"Vâng, cháu biết rồi ạ~"

Chờ Duy An đi rồi, vị quân thư vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng đột nhiên đau lòng che ngực, nếu không phải anh đang trực thì anh tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội được đi cùng trùng đực non cho người khác đầu.

Đây thật là chuyện có thể làm cho mãnh thư rơi lệ!

Bên này, Duy An đang thở hồng hộc đi theo nhịp chân quân thư phía trước, đến lúc thực sự không theo kịp nữa, cậu xoay người chống tay lên chân dùng giọng sữa là lên, "Chủ, đi chậm một chút thôi, Duy An không theo kip~

Cổ Từ nghe thấy giọng nói mềm mại của trùng đực non thì bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trùng đực non vốn có làn da trắng nõn nà lúc này lại hơi hồng hồng đứng yên tại chỗ chống tay lên cái chân nhỏ, thở từng ngụm một.

Khi ánh mắt rơi vào cái bắp chân ngắn ngủn của trùng đực non, còn ngắn hơn cẳng tay của anh thì anh liền trầm mặc, trong lòng tràn đầy ảo não. Sao anh lại sơ sót như vậy chứ, chân ngắn như vậy chắc chắn sẽ không theo kịp bước chân của anh rồi.

Anh tiến lên ngồi xổm đối mặt với Duy An ở trên mặt đất, thật lâu sau mới thứ giang hai tay ra, "Có muốn ôm chủ hay không?

Duy An vội vàng tiến lên hai bước, nhào vào trong ngực của anh, "Muốn nha ~"

Cổ Từ ôm trùng đực non, hai mắt nóng hừng hực, đến cả dáng vẻ đi đường cũng vô cùng cẩn thận, suýt nữa quên mất cả cách cất bước

Trùng con đều mềm như thế sao? Hay là chỉ có trùng đực non là như vậy?

Nếu như anh có trùng đực non của riêng mình thì có phải nó cũng sẽ dễ thương như vậy hay không?

Một trùng cái vẫn còn độc thân như anh lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà chính anh còn chưa chắc có thể làm được.

Anh vừa ôm Duy An vừa đi, các quân thư trông thấy cảnh này đều ghen tỵ, tức giận nổi. đom đóm mắt.

Còn vị quân thư đứng gác kia nhìn thấy tiểu Duy An bị Cố Từ ôm thì lúc này giận đến mức gầm thét không ngừng ở trong lòng.

Tại sao hôm nay tôi phải đứng gác, mau trả lại trùng đực non mềm mềm cho tôi

Ở Phí Mễ Nhĩ tinh cầu có một khu vực sân bãi đặc biệt dùng để cho các cơ giáp đối kháng.

Cố Từ ôm Duy An đi đó, lập tức có thể trông thấy ở trên không trung giữa sân là một con hung thủ cơ giáp và một hình người cơ giáp to lớn đang giao chiến với nhau.

Hai cơ giáp to lớn đen nhánh giao chiến mang theo mây khỏi giống như có thể che khuất nhật nguyệt, "Rầm rầm rầm!" Tiếng pháo xa so với tiếng sấm, càng làm cho các sinh vật sợ hãi. Hai khung cơ giáp giao chiến, bá khí phóng khoáng, trông nguy hiểm vạn phần, khiến các trùng nhìn thấy đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình đi lên giao chiến một phen.

Không thể không nói, cơ giáp là một thứ mà không một sinh vật nào có huyết tính chiến ý có trí khôn có thể ngăn cản được.

Bị tiếng va chạm to lớn làm giật mình, Duy An duỗi cái tay nhỏ ra che lỗ tai của mình lại, đôi con mắt màu xanh lam trừng to tròn căng.

Phát hiện Duy An, Quyền Phiền nhíu mày nhấc chân đi tới, bởi vì sợ cuộc chiến đấu kịch liệt này hù dọa Duy An nên bọn họ mới cố ý không mang cậu qua.

Chứ không nghĩ rằng cậu còn có thể tự mình đi tới.

Duy An chưa từng nhìn thấy tràng cảnh như vậy hả to mồm đầy kinh ngạc, đến cả anh trai mà cậu một lòng muốn tìm đi đến chỗ cậu, cậu cũng không phát hiện.

Hai cơ giáp trên không trung đánh nhau phát ra tiếng kịch liệt, tiếng hỏa lực va chạm đan vào một chỗ, mỗi khi có một bóng người mau lẹ vọt qua thì các trùng đều không kịp nhìn, cũng không rõ ai là ai.

Duy An nhìn ngây người đến mức không hề phát giác ra mình đã bị Cố Từ giao cho Quyền Phiền và giờ đang nằm trong ngực cậu rồi.

Quyền Phiền ôm em trai trong ngực rồi tìm một vị trí có thể quan sát rõ, con mắt không nháy lấy một cái nhìn cuộc giao chiến trên bầu trời, cậu hiện tại cũng đã tiếp xúc với việc học tập cơ giáp rồi.

Cơ giáp là thứ mà nhân loại tạo ra mấy trăm năm trước để đền bù khuyết điểm thể chất không đủ, bọn chúng có uy lực lớn và lực sát thương mạnh, hoàn mỹ đền bù nhược điểm trên phương diện thể chất của nhân loại.

Thư phụ luôn nhắc đến nhân loại là một chủng tộc rất thần kỳ, cho dù lúc vừa mới tiếp xúc với tinh tế không được Trùng tộc che chở, bọn họ cũng biết dựa vào sức lực của mình để phản kháng và xây dựng nên tên tuổi của bọn họ ở tinh tế.

Khi đó, sau khi trải qua cuộc chiến tranh đoạt trùng đực, nhận thấy được cơ hội của mình, bọn họ lập tức duỗi ra một cành ô liu về phía Trùng tộc, kéo đến cho mình một vị đồng minh với tiềm lực vô hạn.

Về phần những lời trên tinh võng nói Trùng tộc làm vậy bởi vì mỹ thực và nữ giới của họ thì đây chẳng qua chỉ là một vài điểm râu ria mà mọi người dùng để trêu chọc nhau mà thôi.

Lúc mới bắt đầu chính thức học tập cơ giáp, Quyền Phiền cũng rất hiếu kỳ với chủng tộc nhân loại này, cũng quyết định về sau nếu có cơ hội thì sẽ đi đến trường quân đội của nhân loại học tập một chút.

Cuộc chiến đấu trên bầu trời càng ngày càng kịch liệt, mãi đến khi có một tiếng nổ ầm ầm kèm theo làn khói đặc cuồn cuộn vang lên, hai bóng người còn mang theo chiến ý sắc bén mới lưu loát từ không trung nhảy xuống, tuyên cáo hai khung cơ giáp đã tổn hại.

Vừa xuống đất, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Diêm cũng đồng thời phát hiện Duy An đang ở đây.

Bọn họ vừa rơi xuống đất đã vội chạy tới, nhưng đều quả quyết cự tuyệt Duy An ánh mắt lóe sáng muốn được bọn họ ôm một cái.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dùng ngón trỏ nhấn vào cái trán trùng đực non còn muốn nhào lên ôm ông, giọng nói lười biếng tùy ý, "Người bẩn, trở về tắm xong rồi ôm."

Duy An ôm lấy ngón tay đang dí lên cải trán của mình mà nũng nịu, "Duy An không chê hùng phụ mà ~ "

Tiếng nói mềm mềm lập tức phá vỡ sự kiên trì của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, ông bất đắc dĩ đành ôm cậu vào trong ngực, "Được rồi, trở về rồi tầm một thể"

"Hắc hắc ~" Duy An cọ xát vào mặt của ông, sau đó chỉ vào bộ cơ giáp to lớn bị tổn hại giữa sân, "Muốn chơi~"

"Cái này không thể chơi được." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không chút do dự cự tuyệt.

“Hùng phụ là tốt nhất mà ~" Cậu giấy dựa thân thể nhỏ, vùi mình vào trong ngực hùng phụ, ngẩng đầu trông mong nhìn ông, "Duy An chỉ chơi một chút thôi mà"

“Không được, con bây giờ không chịu được lực đẩy ngược và trọng lực của cơ giáp." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của cậu.

Duy An vô cùng đáng thương dựa vào người ông, "Một chút thôi cũng không được sao ~"

Bộ dáng nhỏ khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng không chịu được, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp còn chưa lên tiếng thì Quyền Diêm bên cạnh đã mở miệng, anh dùng tay đặt ở bên hông, "Khi nào Duy An cao đến đây thì anh sẽ cho em một khung cơ giáp."

Duy An còn chưa cao đến bắp chân của anh, ngửa đầu nhìn lên cái eo của anh, rồi lại dùng cái tay nhỏ sờ lên đầu của mình. Ngón trỏ và ngón cái đặt ở trước mắt so sánh, tự giác cách rất xa anh rồi gật đầu đồng ý, "Oa, anh trai thật tốt…

Nói xong, cậu vứt bỏ hùng phụ, còn lấy kẹo từ trong cái túi nhỏ nhón chân lên đặt vào trong tay anh.

Quyền Diêm uốn gối xoay người tiếp nhận kẹo của cậu, Duy An thấy anh trai nhận kẹo của cậu thì liền híp mắt dùng giọng sữa nói, "Vậy là anh hứa rồi nhé… "

"Ùm."

Nhận được cam kết, cậu lập tức quay người, khí thế hung hăng đạp lên trên mặt đất rời đi, đống thịt trên mặt còn lắc lư theo nhịp chân của cậu.

"Con đi đâu đấy?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thò tay ra, kéo gáy cổ áo của cậu rồi hỏi.

"Ăn cơm, để cao lớn hơn ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, cậu nắm bàn tay nhỏ lại kiên định nói, " Duy An muốn ăn rất nhiều cơm cơm, sau đó sẽ thật là cao cao ~ "

Quyền Yến và các trùng khác đều bật cười, cậu bé đáng yêu như vậy thật sự có quan hệ máu mủ với bọn họ sao? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Quyền Diêm không sao, Duy An và các trùng khác cũng nên rời đi. Nơi này là chiến tuyến, có trùng đực non ở đây sẽ khiến cho thần kinh tất cả các vị quan chức cấp cao ở Trùng tộc căng thẳng, cho nên tất cả liên tục thúc giục bọn họ rời đi.

Lúc rời đi, Duy An lặng lẽ tới tìm Quyền Diêm, "Anh trai, bọn em phải đi rồi~ "

Quyền Diêm vừa nhét một đống đồ tốt vào bên trong không gian của cậu, vừa đáp lại cậu, "Ừm, phải cẩn thận.

“Hùng phụ mua cho em chung đoan rồi, nếu anh trai nhớ Duy An thì có thể gửi tin nhắn cho em ~ *

"ĐƯỢC."

"Anh trai, anh và chị gái ở lại đây đừng buồn nhé, chờ anh chị tan việc, Duy An sẽ tới đón anh chị về nhà

Trong tư duy của Duy An, anh trai và chị gái ở đây cũng giống như anh trai Quyền Phiền đi học, đợi đến lúc bọn họ nghỉ và tan việc thì sẽ có thể về nhà.

Cậu cũng không biết ở trên chiến trường có thể sẽ chết, cũng không biết cái gì gọi là ly biệt.

Quyền Diêm nhìn qua khóe miệng nho nhỏ của cậu, muốn giơ tay xoa xoa đầu của cậu, nhưng cái tay mới giơ lên được một nửa đã lại buông xuống.

Quả sạch sẽ, cơ thể của cậu bé sạch sẽ giống như ảnh bầu trời, sạch sẽ loá mắt.

Cho nên một trùng cái đến cả tinh thần lực cũng lộ ra mùi máu tươi như anh thực sự không nên đυ.ng vào cậu, Quyền Diêm cuối cùng chỉ nói một tiếng, "Được."

Sau đó, anh nhét cái mô hình cơ giáp mà anh tự mình chế tạo suốt đêm vào bên trong không gian của Duy An rồi lấy cớ có việc, tỏ vẻ bận rộn rời đi.

Anh nghĩ, nếu Quyền Thuyên, Quyền Hòa, Quyền Phưởng không chết thì bọn nó nhất định cũng sẽ rất yêu quý cậu em trai này, tỉnh cách ba người bọn nó hào phóng và nhiệt liệt như vậy, giống như là liệt thú và dị sói tung tăng ở trên vùng quê, nhưng chắc chắn vẫn sẽ yêu thích những con vật lông xù đáng yêu.

Duy An tạm biệt xong anh trai lại bịch bịch bước chân nhỏ xoay người chạy đi tìm chị gái.

Nhìn tháng bẻ bước chân ngắn cách đó không xa lao về phía cô, Quyền Phiêu liên cảm thấy đau đầu, đưa tay đặt lên đầu thắng bé để nó ngừng lại.

"Làm gì vậy?" Cô cố ý nói với ngữ khí nhẹ nhàng hơn.

Duy An cong mắt xông về phía trước, hai cảnh tay nhỏ không ngừng quơ quơ trên không trung, "Chị gái ôm nha ~"

Quyền Phiêu đưa tay nhéo nhéo lên trên khuôn mặt sữa của cậu. Cô mới vừa đi đánh một trận oanh liệt với đám chiến hữu xong, trên người không chỗ nào là sạch sẽ, đành chỉ chỉ lên người mình, "Không nhìn thấy người chị toàn là bùn sao?"

Duy An nhìn đống bùn trên người cô, đột nhiên che miệng lại cười trộm, ngửa đầu. trên mặt có chút đắc ý nho nhỏ, "Chị gái lớn như vậy mà còn nghịch bùn, đến Duy An còn không nghịch thứ đó ~ "

Quyền Phiêu cảm thấy thật bất lực, đã vậy còn nhìn thấy cậu thỉnh thoảng liếc đôi mắt ti hí về phía mình đắc ý.

A, vậy là còn muốn cô khen nữa sao? !

Vậy thì cứ muốn đii!!

Hai tay cô nằm chặt lấy bả vai Duy An giúp cậu quay sang phương hướng khác, "Tìm hùng phụ của em mà chơi đi, đừng bắt chị làm trò cười."

Dứt lời liền nhanh chóng nhấc chân chạy đi.

Duy An trông thấy chị gái chạy mất bèn chép miệng, cậu còn có một món quà muốn tặng cho chị mà.

Cuối cùng chỉ có thể giao món quà cho anh trai để anh trai giúp đưa cho chị gái, sau đó Duy An phồng má được hùng phụ ôm vào trong tinh hạm.

Lúc đi vào tinh hạm để rời khỏi, cậu mới hết giận, phất tay về chỗ mấy quân thư phía dưới, "Các chú ở lại nhé, nhớ giúp Duy An chiếu cố anh trai và chị gái nha ~

"Được. Mấy quân thư phía dưới đứng chỉnh tề, cao giọng trả lời.

Bên tai liên tục vang lên tiếng đồng ý của đám chiến hữu, đã vậy còn bị bọn họ dùng cái này để trêu chọc, Quyền Phiêu lúng túng che mặt lại. Bị tay che khuất, nên không ai biết khóe miệng của cô đang giương lên.

“Em trai của cậu thật sự là một trùng đực hiếm có." Diêu Vực ngửa đầu nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé trên không trung, phất tay nói.

Quyền Diêm nhàn nhạt “ừm” một tiếng, đưa mắt nhìn tinh hạm, mãi đến khi không thấy tinh hạm trên không trung nữa, anh mới quay người rời đi.

Dưới ánh mặt trời, thân ảnh vốn dĩ đã rất cao lớn này, trong lúc vô hình, hình như lại cao lớn thêm rất nhiều.