"Anh ở Tạp Thác tinh lâu như vậy, mà cái người đại diện nhân loại kia không thúc giục anh à?" Quyền Từ hỏi.
Sau khi Duy An đi, hai anh em hiếm khi nào có cơ hội ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.
"Đến rồi mới biết là không dễ đi." Quyền Yến cười với ý vị không rõ.
Anh ở Tạp Thác tinh đúng là đã quá lâu rồi, người đại diện bên kia cũng thúc giục anh rất nhiều lần, có lẽ nếu không phải trở ngại việc Trùng tộc bài ngoại thì anh ta thậm chí còn muốn tự mình chạy đến bắt anh về rồi.
Quyền Yến cũng không cố ý muốn kéo dài thời gian không quay về, bởi vì mỗi lần anh nói muốn rời khỏi thì sẽ lại phải đối diện với một Duy An nước mắt đầm đĩa ôm đùi anh mềm giọng nói không cho phép anh trai rời đi.
Cái tư thế kia, Quyền Yến tự nhận là sẽ không có bất kỳ trùng cái nào có thể chống đỡ được, cho nên thời gian rời đi cứ kéo dài mãi không quyết định được.
"Thương thế của em cũng sắp khỏi rồi đấy, cũng nên thừa dịp ban đêm mà đi đi." Anh có lòng tốt nói.
"Không cần thừa dịp ban đêm đi, em đã báo cáo trước khi em đến rồi, ngày mai nói với hùng phụ và Duy An một tiếng thì sẽ đi." Không hiểu hảo tâm của anh, Quyền Từ nghi ngờ cự tuyệt lời đề nghị của anh.
Trường quân đội bên kia mặc dù quản lý khá là nghiêm ngặt, nhưng cũng không đến mức chỉ một đêm thôi mà cũng không cho ra.
Quyền Yến nghe anh nói như vậy, lại lần nữa tặng cho anh một nụ cười với ý vị thâm trường.
Lúc ấy Quyền Tử còn không hiểu, mãi đến ngày hôm sau, khi anh nói muốn rời khỏi, đối diện với Duy An nước mắt đầm đìa ôm bắp đùi của anh, anh mới giật mình hiểu rõ nụ cười kia của Quyền Yến là có ý gì.
Đúng là tên xảo quyệt, nếu biết có chuyện như vậy. thì sớm nói rõ ràng một chút không phải là được rồi sao?
Làm hại anh rồi. Từ lúc anh nói muốn rời khỏi, một ngày sáng sớm Duy An đều sẽ ôm bình sữa chạy đến trong phòng của anh theo dõi anh sợ anh rời đi.
Buổi tối lúc về nhà còn đáng thương mếu máo giữ cửa nói ngày mai cậu sẽ còn tới, anh trai đứng lặng lẽ rời đi
Bởi vì chuyện này, mà anh cũng tự dưng bị Ngãi Nhĩ Hãn Đức Lạp trùng mắt mấy lần.
Duy An đang ngồi ở trong phòng khách, chơi đùa trên mặt thảm, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn xem anh trai có rồi đi hay không, thấy anh không rời đi xong mới xoay người lại tiếp tục chơi đùa.
Làm xong chuyện trên tay Quyền Từ nhìn chằm chủ vào thân thể nho nhỏ kia, khi nhíu mày đi qua ngồi xuống cùng nhau chơi đùa với cậu.
Có anh trai chơi cùng, Duy An rõ ràng đã vui hơn rất nhiều, cậu bé uốn éo ở trong ngực anh trai, giống như đang giới thiệu đồ chơi của cậu cho anh biết.
Quyền Từ cùng cậu chơi đùa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Duy An nhỏ là nhóc con non duy nhất, có phải đã quá mức cô đơn rồi hay không, bình thường còn đỡ, khi nào bọn họ đều bận rộn thì cậu cũng chỉ có thể chơi một mình.
Quyền Phiền phải đi học, cứ bảy ngày mới có thể trở về một lần, Quyền Yển và Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chắc chắn luôn phải dành thời gian bận rộn công chuyện của mình.
Nhưng lúc như vậy, cậu cũng không khóc làm loạn, có đôi khi sẽ cùng thư phụ bọn họ chờ đợi, có đôi khi sẽ yên lặng ngồi ở trên thảm của mình chơi đồ chơi, chờ hùng phụ và các anh trai làm xong, ngoan đến mức làm cho bọn họ đều vô cùng đau lòng.
Đây cũng chính là nguyên nhân mỗi khi cậu nói không muốn rời xa bọn họ, bọn họ đều không thể nói ra lời cự tuyệt.
Nhận được tin tức Duy An bị thương, Quyền Chử lập tức lên đường chạy về, hai ngày một đêm ông nhảy liền mấy chục điểm, thậm chí chưa kịp thay bộ quân trang lạnh lẽo cứng rắn kia.
Ông vừa mới vào cửa, Duy An vốn dĩ đang ngồi ở trên thảm chơi đùa lập tức một tay chống lấy tay anh trai đứng lên, lung la lung lay chạy về phía ông, “Thư phụ -"
Quyền Chử ngồi xổm người xuống đón được thân thể nhỏ xông về phía ông, "Thư phụ, Duy An nhớ người ~ "
Duy An cọ cọ vào cổ của ông, không nỡ buông tay.
"Ừm" Quyền Chử khế đắp lại, ôm lấy cậu.
“Phụ thư. Quyền Từ đứng dậy vấn an.
"Ừm" Quyền Chử gật đầu ra hiệu xong liền ôm Duy An lên lầu.
Được ông ôm, Duy An từ bả vai ông cố gắng lộ đầu ra phất tay với anh trai, "Anh trai, buổi tối gặp
"Ừm, buổi tối gặp" Trong ngực tiếp tục trống vắng. Quyền Từ nhìn Duy An có thư phụ liền vứt bỏ anh trai, trong lòng không muốn thừa nhận nhưng vẫn cảm thấy thật ganh tị.
Quyền Chử ôm Duy An lên lầu, sững sờ nhìn cái tay băng bó của cậu, thật lâu sau, mới vươn tay dường như muốn thử, nhưng khi sắp đυ.ng vào, ngón tay lại cuộn lại.
"Còn đau không?" Ông nói.
Duy An từ lúc phá xác tuy mới chỉ được gặp thư phụ vài lần nhưng khi đối mặt với Quyền Chử thì cũng không có chút lạnh nhạt nào, cậu ngửa đầu hôn một cái lên cái cằm của thư phụ, cười lộ ra cái răng trắng nhỏ, “Không đau, thư phụ nhớ Duy An nên mới trở về đầy hả ~ "
“Không phải."
"A~"
Thầy Duy An buồn bã cúi đầu, Quyền Chử do dự thật lâu, sờ sờ lên đầu của cậu, giọng điệu trầm thấp, mang theo cảm giác lạnh lùng, "Cũng hơi lo lắng cho con."
Nhanh như chớp, mặt mày Duy An trở nên hớn hở,
nhào vào trong ngực của ông lăn lộn, "Thư phụ tốt lắm ~"
Mặt Quyền Chử lạnh xuống, “Đứng dậy, bỏ tay xuống."
“Không nha ~ "
Quyền Chử không làm gì được cậu, chỉ có thể cần thận ôm chặt cậu vào trong ngực, ngăn chặn cậu loạn động tay chân, để tránh cậu đè lên cải tay bị thương của mình.
Ban đêm thầy Duy An tằm rửa xong cầm gối đầu hí ha hí hửng đi tìm thư phụ, khuôn mặt Ngãi Nhớ Hán Đức Lập lập tức đen đi, bình tính một mình lên giường đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, cảm thấy thiếu đi cái gì không ngủ được, ông mang theo gối đầu đẩy cửa đi vào phòng của Quyền Chử.
Quyền Chủ đột nhiên bị đánh thức, trông thấy hứng chủ sắc mặt khá tệ mang theo cái gối đầu, giữa lông mày lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, "Hùng chủ?"
Ngải Nhĩ Hán Đức Lạp khoát tay áo ra hiệu ông đừng lên tiếng, bò lên giường, đặt gối đầu lên một bên khác rồi nắm xuống, sau đó nhìn nhìn Duy An đang ngủ say, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt của cậu, lầm bầm nói, "Nhóc con không có lương tâm"
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, trên giường lúc này, Quyền Chứ đang mặc quần áo cho Duy An, Tứ trước đến nay chưa từng làm qua chuyện này nên ông có vẻ khá là luống cuống tay chắn, nhưng mà nét mặt trấn định, trầm ổn của ông lại khiến người khác không nhìn ra được sự lúng túng đó.
Bộ quần áo ông cho Duy An mặc chính là một bộ quần áo màu trắng có hình con vịt, bởi vì tay Duy An bị thương nên để mặc được áo cũng có chút tốn sức. Nhưng cũng may Duy An rất phối hợp, báo đưa tay liền đưa tay bảo quay người liền xoay người, mặc dù phí kha khá thời gian nhưng cũng may là đã mặc xong.
Thật đáng yêu!
Quyền Chử khẽ nói trong lòng.
Cậu bé nhỏ nhắn trắng trẻo mặc một bộ quần áo màu vàng có hình chủ vịt con, đôi mắt xanh thầm cong lên. Lúc nhìn vào ánh mắt đó, gần như không ai là có thể chống đỡ nổi.
Đánh giá một phen xong, sau khi hết sức hài lòng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mới ôm Duy An từ trong tay ông đi xuống lầu.
Xuống lầu, trông thấy hai anh trai đứng ở dưới, Duy An vùng cái tay nhỏ ra lần lượt chào hỏi từng người một, "Anh trai, buổi sáng tốt lành nha "
Quyền Yến cười đáp lại, "Chào buổi sáng hùng phụ, phụ thư. Duy An, buổi sáng tốt lành."
Quyền Từ gật đầu nói với ngữ khí nhàn nhạt, "Chào buổi sáng hùng phụ, phụ thư". Lúc nhìn về phía Duy An, ngữ khí lập tức mềm mại hơn một chút, "Buổi sáng tốt lành, Duy An."
Duy An nằm trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mở to mất ngơ ngác nhìn, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn cái cầm của hùng phụ, "Hùng phụ, buổi sáng tốt lãnh, phụ thư, buổi sáng tốt lành"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp buồn cười xoa tóc của cậu "Duy An không được gọi là phụ thư, phải gọi là thư phụ"
“Tại sao vậy ~ Trong đôi mắt thật to của Duy An tràn đầy ngờ vực.
"Bởi vì Duy An bò ra từ trong bụng thư phụ
“Oa ~" Duy An lập tức trừng to mắt, cái tay nhỏ bé với với, sờ vào cơ bụng đầy múi của Quyền Chử, “Thư phụ thật là lợi hại . "
Động tác ngồi xuống của Quyền Chử dừng lại, muốn nói cái gì đó nhưng khi đối diện với ánh mắt ngây thơ của cậu thì lại nuốt xuống, ông nhàn nhạt gật đầu một cái, coi như đáp lại lời khen.
Màn chào hỏi qua đi, Quyền Yến mới quan sát tỉ mỉ Duy An một phen, sau khi đánh giá, con mắt không khỏi sáng lên, nhóc con hôm nay thật là dễ thương.
"Hôm nay Duy An mặc đáng yêu như thế là muốn đi ra ngoài sao?" Quyền Yến cười hỏi
"Ừm." Duy An buông bình sữa xuống, con mắt uốn cong lên, vui vẻ lung lay chân, "Hôm nay Duy An muốn đi ra ngoài chơi."
"Đi đâu?" Quyền Từ chen lời.
Cậu nghiêng đầu một chút "Hùng phụ chưa nói ~
Trên bàn cơm nho nhỏ, Duy An lúc nhìn người này lúc nhìn người kia, hiển nhiên là đang cực kỳ cao hứng, một, hai, ba, cậu nằm chặt ngón tay tính tính, rồi gật gù đắc ý
Duy An có ba người anh trai, còn có một hùng phụ và một bác, a còn có thư phụ.
Cậu có thật nhiều thật nhiều hôn trùng, không người nào dám hủy bản thể của Duy An nữa rồi.
Cậu về ngực, lặng lẽ cười cong mắt, sự sắc bén giấu ở trong đó, không trùng nào có thể thấy được!
Ăn xong điểm tâm, đợi hai anh trai rời đi, Duy An liền cùng hùng phụ và thư phụ bắt đầu hành trình đi choi.
Đưa mắt nhìn Duy An rời đi, Quyền Yến Quyền Từ liếc nhìn nhau một cái, vội vàng thừa dịp Duy An không ở đây, lên đường rời khỏi Tạp Thác tinh.
"Oa a ~" Trên xe, Duy An mở cửa số, vui vẻ nhìn dòng trùng đi qua trên mặt đất, lúc đi ngang qua cửa hàng mà cậu đã từng đi qua cùng Quyền Yến, còn hưng phấn chỉ chỉ xuống, "Duy An và anh trai cùng đi đến đó "
Cậu vỗ vỗ cái dao gỗ mình yêu thích ở trên tay rồi nói với Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, "Dao dao mua ở nơi đó~"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang nghiêng người dựa vào ghế, nhíu mày kéo Duy An vào trong ngực, đánh giá dao gỗ trong tay cậu rồi đưa tay chỉ chỉ, "Con yêu thích mấy đồ chơi nhỏ như thế này sao?"
"Không phải đồ chơi nhỏ, là dao dao nha ~" Duy An nhu thuận nằm sấp ở trong ngực ông.
"Hôn ta một cái rồi ta sẽ mua cho con rất nhiều dao như này.
"Cúi xuống một chút nữa nha tói." Duy An không với
"Với không tới thì phải làm sao bây giờ, dao dao không có rồi." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nở nụ cười, chẳng những không cúi xuống mà ngược lại còn ưỡn thẳng lưng lên, khiến cho Duy An càng không thể với tới ông.
Hiếm khi nào thấy hùng chủ trẻ con như vậy, Quyền Chử không khỏi nhìn ông một cái, cảm giác lần này trở về, hùng chủ hình như đã thay đổi rất nhiều.
Ông trầm tư nghĩ nghĩ.
Duy An bĩu môi, cái tay nhỏ tóm lấy đầu ngón tay của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, chớp chớp đôi mắt to xanh thẳm, mềm giọng nói nũng nịu, "Hùng phụ tốt nhất rồi - Duy An muốn hôn hùng phụ, hùng phụ cúi xuống một chút xíu đi mà ~ "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hít sâu một hơi, nhận lệnh cúi người đưa gương mặt đến trước mặt Duy An, sau đó liền nhận được một nụ hôn khẽ mang theo mùi sữa.
Ngoài mặt bất đắc dĩ nhưng trong lòng của ông lại rất đắc ý thỏa mãn, đứa con yêu nhà ông thật sự là biết cách nũng nịu.
CLB giải trí Phong Sơn là câu lạc bộ lớn nhất Tạp Thác tỉnh, nơi này chiếm diện tích rộng lớn, có tất cả các môn thể thao mạo hiểm, hàng trăm địa điểm chiến đấu, hàng nghìn mô hình cơ giới, cùng với chiến trường giả lập chân thật nhất, và các cuộc đầu giá cực kỳ xa hoa phía dưới núi tuyết hiểm trở, đồng thời còn có hàng trăm km biển cả...
Nơi này có hết thảy những hạng mục mà mọi người muốn chơi, phục vụ vô cùng chu đáo, năng lực bảo mật cực kì đáng tin cậy.
Nhưng đồng nghĩa với đó là giá tiền, một gia tộc trung đắng không thể nào đủ sức tiêu phí ở chỗ này được, gia tộc có thể tới đây du ngoạn cũng chỉ có tử đệ và trùng đực của hai gia tộc đạt trình độ cao nhất ở Tạp Thác tinh.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm Duy An xuống xe, vẫy tay đuổi cô á thư muốn tiến lên dẫn đường đi, thành thục dẫn bọn họ đi về phía khu rừng nhiệt đới dài nhất nơi này.
Quyền Chử không đi cùng bọn họ, chỉ đi được nửa đường ông đã phải rẽ sang địa điểm khác, vì ông cần phải đi xã giao với một vài người.
Vừa mới lên lầu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã bịt kín con mắt của Duy An lại, ánh mắt quét qua một vòng sân khấu ngoài trời, bên trong là những á thư và trùng cái mặc hở hang, trên mặt của ông xuất hiện một tầng lửa giận, ánh mắt thắng tắp khóa chặt vào một tên trùng đực sắc mặt ngượng ngùng ngồi ở một bên, nói với ngữ khí rét lạnh "Pháp Lợi Tư Ân Cách Nhĩ, cậu mau giải thích cho tôi."
Lúc này một trùng đực tóc vàng được gọi là Pháp Lại Tư Ân Cách Nhĩ cười cười xấu hổ.
Hôm qua, lúc Ngài Nhĩ Hãn Đức Lạp gọi cho ông thì ông đang làm một vài chuyện không thể miêu tả, sau khi hưng phần qua đi, ông chỉ nhớ là ông đã bảo hôm nay sẽ qua đây một chuyền, hoàn toàn quên đi Ngài Nhĩ Hãn Đức Lạp đã nói là muốn dẫn con đi chơi. Cho nên ông dựa theo thói quen bình thường, tìm một vài á thư và trùng cái tới hầu hạ.
"Lui xuống đi" Đuổi đâm á thư và trùng cái đi xong, Pháp Lợi Tư Ân Cách Nhĩ mới nhìn về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, trong con mắt màu bạch kim mang theo áy náy, "Lần này là lỗi của tôi, cửa hàng cơ giáp ở Thương Nguyên Đại đạo coi như là lề bồi tội mà tôi tặng cho tiểu hùng tề."
Là trùng đực, Pháp Lợi Tư Ân Cách Nhĩ cho dù thuộc một gia tộc có cấp độ kém hơn gia tộc Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp một bậc, nhưng ông cũng không sợ Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp. Lần này ông nói xin lỗi là bởi vì ông đã làm một vài chuyện không thích hợp khi có một trùng đực non ở đây.
Thầy ông xin lỗi thành khẩn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, Sau đó nhìn về phía đảm bạn đang đứng ở một bên xem trò vui, "Con của mấy cậu đâu?"
"Đã bảo đảm trùng mang theo rồi, lát nữa sẽ đền" Thương Doanh nói xong, đôi mắt màu xám trắng liền rơi vào Duy An nằm trong ngực ông. "Mau mang tiểu Duy An ra cho mọi người xem một chút đi, ngày nào cũng chỉ thấy cậu đăng ảnh trong vòng bạn bè, chẳng bao giờ thấy mang ra gặp mặt cả."
Gia tộc của Thương Doanh vốn là gia tộc Ái Nhĩ Duy Tư, nhưng ông ta ghét bỏ cái tên này quá dài nên trực tiếp theo họ của thư phụ.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không thể phủ nhận, ôm Duy An qua đó, vừa mới ngồi xuống, Duy An trong ngực liền bị Thương Doanh ôm qua.
Duy An nhu thuận ngồi ở trên đùi Thương Doanh nhìn ông ta, con mắt màu xanh lam trong suốt sạch sẽ giống như là đám mây mùa hè, khiến ai nhìn thì trong lòng cũng đều thấy sảng khoái.
Thương Doanh lấy ra hai quả cầu thuỷ tinh nâu lớn bằng quả đấm coi như là lễ gặp mặt tặng cho Duy An, Duy An một cái tay cầm không được, ngơ ngác nhìn về phía hùng phụ.
Ánh mắt Thương Doanh rơi vào một cái cánh tay bị băng bó của cậu, hỏi, "Đây là thế nào?"
Nói đến cái này, sắc mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liền không mấy tốt đẹp, ông ôm Duy An về lại, "Bị thương."
"Khoang thuyền trị liệu không có tác dụng với nó?" Khắc Lợi Phu Y kinh ngạc hỏi.
"Ừm." Ông vuốt vuốt đầu Duy An, bỏ quả cầu thuỷ tinh nâu vào nhẫn không gian treo ở trên cổ cậu, "Nó bị dị ứng và bài trừ với rất nhiều loại dược vật."
Duy An cúi đầu nhìn dây chuyền, còn dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai lần, tinh thần lực của cậu vẫn chưa khống chế được, đồ vật bỏ vào trong nhẫn không gian rồi đến chính cậu cũng không bỏ ra nối.
Nhìn dây chuyền, cậu lại nhìn về phía hùng phụ, thấy hùng phụ có hơi buồn, cậu một tay chống lên trên đùi hùng phụ, thân thế đứng lên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa tay đỡ cậu, hạ giọng hỏi "Muốn làm gì?"
Duy An đỡ lên tay của ông, nhón chân lên, dùng khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của mình cọ lên mặt của ông, "Hùng phụ đừng buồn nữa nha "
Khuôn mặt non mềm trơn nhẵn mỗi khi đυ.ng vào đều khiến trái tim run lên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không ngờ cậu lại nhạy cảm với cảm xúc của ông đến như thế.
Ông cười cười, một tay đỡ sau lưng Duy An, đầu tựa vào bả vai cậu cọ cọ, mùi sữa thơm nhàn nhạt từ trên thân thể cậu truyền vào chóp mũi của ông.
Ông từng có mấy lần cảm thần sinh mệnh thần kỳ từ khi Duy An bắt đầu xuất hiện, "Ừm, không buồn nữa rồi."
Một bên nhìn động tác của ông, Khắc Lợi Phu Y bày ra vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu có trùng đực xong liền biến chất như vậy hả?"
"Mẹ nhà cậu" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đạp ông ta một cước, sau đó giới thiệu cho Duy An về bạn của ông.
"Về sau gặp phải chuyện gì cứ tìm bọn họ."
"Ồ." Duy An nho nhỏ ngửa đầu nhìn mấy chủ, nghĩ nghĩ một lát bèn cho tay vào cái túi nhỏ trước người lấy ra mấy cái kẹo cậu để dành được, phân cho bọn họ mỗi trùng một viên.
Lúc phân đến Thương Doanh, Duy An mấp máy môi, mở cái tay nhỏ bé của cậu ra, nói bằng giọng sữa, "Hết rồi. "
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ của cậu, mấy trùng đây đều bật cười, lần đầu tiên trông thấy một tiểu trùng tể đáng yêu như vậy.
Thương Doanh tự dưng muốn đùa cậu, liền ra vẻ đáng thương nhíu mày, "Bọn họ đều có, mà chú không có, thật là mất mặt quá đi."
Duy An mở to mắt nhìn, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn nhìn ra là ông đang buồn, cậu do dự nhéo nhéo cái túi nhỏ trước người, "Vậy, vậy cái này cho chủ đó - "
Nhìn thấy cậu như vậy, Thương Doanh khẽ bật cười, ông cũng không ác độc đến mức lấy đi một đồ vật mà trùng đực non yêu thích đâu, nhưng ông vẫn cổ ý nhận cái túi nhỏ để muốn nhìn xem phản ứng của cậu sẽ như thế nào.
Lúc ông cầm cái túi nhỏ đi, Duy An giật giật tay áo của ông, ngoẹo đầu mở to mắt nhìn ông, "Chú phải giữ gìn nó - Lần sau Duy An sẽ mang hai viên kẹo đến đối cho chú"
Ôi, bộ dáng nhỏ này quả thực là muốn mạng mà!
Chìm đắm trong sự dễ thương, trái tim Thương Doanh đập loạn nhịp, củi người chỉ vào má cậu cười nói, "Cái này hiện tại có thể trả lại cho cháu, nhưng mà cháu phải cọ vào má chú giống như làm với hùng phụ của cháu đó.
Ông đã sớm thèm muốn làn da mặt trắng bóc như sữa của tiểu Hùng tể rồi.
Sau khi nghe xong. Duy An lập tức cong mắt, ôm lấy khuôn mặt của ông rồi nhón chân lên cọ cọ, cọ xong bên trái còn tự động cọ sang bên phải. Làm cho, Thương Doanh vui không tả nổi, không suy nghĩ gì trả lại cái túi về lại bên cậu.
Duy An sở sở lên cái túi nhỏ trân quý, toàn thân đều vô cùng cao hứng, giọng nói mềm mại, "Chú Thương Doanh thật là tốt ~ "
Mấy trùng đực khác ở bên cạnh vừa ghét bỏ Thương Doanh giả nai, vừa cảm thấy một trùng đực như tiểu Duy An thật sự là rất hiếm có. Khó trách Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bảo vệ gắt gao như vậy, bọn họ chỉ nhìn thôi cũng muốn cướp về nuôi rồi.