Trong căn phòng ký túc xá 213 ở Cổ Nhất, Duy An hơi mờ ngồi dưới đất tò mò nhìn một con dao đen lơ lửng ở bên cạnh.
Cậu đưa tay sờ sờ dao xong thì đôi mắt lập tức ngạc nhiên trợn tròn, sau đó đỡ tường đứng lên, lảo đảo tiến lên, cố gắng giang hai cánh tay ôm dao vào trong ngực, dùng gương mặt non mềm cọ xát vào thân dao, giọng nói mềm mềm, "Cho An ăn nha~"
Quyền Từ tắm rửa xong đi ra nhìn thấy một con trùng non nho nhỏ còn cao chưa đến bắp chân của anh, đang cố gắng ôm lấy một cái dao lớn gần bằng bàn tay, đi một bước lại nghỉ một bước.
Nhìn vậy mới có thể thấy được, cái thanh dao được gọi là dao mini này với cậu mà nói vẫn có chút nặng, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, rõ ràng đã mệt đến mức thở hồng hộc mà cũng không nguyện ý bỏ dao xuống.
Quyền Từ tiến lên tóm lấy cổ áo nhấc cậu lên, Duy An đang muốn mang dao qua cho anh trai nhìn nhưng bị xách lên cũng không phản kháng, có lẽ là đã quen với việc này rồi. Cậu ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười với anh, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn không có chút đề phòng nào.
Dáng vẻ không đề phòng này nếu được đặt lên một trùng cái thì đã sớm bị đánh chết, đáng tiếc là trùng đực thì không thể bị tổn thương.
Quyền Từ vừa nghĩ, vừa dùng cái tay nâng trùng non lên.
Duy An ngồi ở trên tay anh trai, đưa cái dao trong ngực ra coi như một vật quý đưa cho anh nhìn, giọng nói mềm mại, "Anh nhìn đi ~ cho An ăn nha~"
Vừa mới tắm rửa xong, trên sợi tóc của Quyền Từ còn mang theo hơi nước, khiến cho sắc mặt vốn lạnh lùng của anh lạnh hơn mấy phần, anh nhìn cái dao nho nhỏ trong ngực Duy An, hai ngón tay cầm lên quan sát tỉ mỉ, thấy dao chưa mở lưỡi thì mới cho lại vào trong ngực cậu.
Con trùng non tên là An này xem ra rất thích các dao cụ, nghe nói sở thích này không hề giống với các trùng đực non khác.
Lúc dao đưa lại về trong ngực, Duy An không nhận, Quyền Từ nhíu mày nhìn về phía cậu, phát giác cậu đang sững sờ nhìn mình.
Không đợi anh nói cái gì, hốc mắt tiểu trùng non ở trước mặt anh bỗng nhiên đỏ lên.
Ngũ quan Quyền Từ rất có dã tính, lông mày sắc bén, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt màu đỏ sậm cất giấu rất nhiều cảm xúc thâm trầm, trùng văn màu xanh sẫm cao cấp thuận theo bên gáy dọc ở hai bên gương mặt chậm rãi di động, tướng mạo như vậy cộng thêm tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện của anh khiến mỗi lần anh nhếch môi không nói lời nào đều mang đến một loại cảm giác áp bách vô cùng.
Tưởng rằng mình dọa khóc trùng đực non, vừa định cho nó xuống thì anh lại thấy tiếu trùng non lung la lung lay muốn đứng lên ở trên bàn tay anh.
Nhìn thấy cậu liên tục đứng lên rồi lại ngã ngồi xuống, Quyền Từ không nhịn được đưa tay dìu cậu.
Nhìn thấy anh trai đưa tay qua, hai cái tay nhỏ của Duy An vội vàng nắm thật chặt lấy tay của anh, dùng rất nhiều sức lực để đứng lên.
Đứng lên được, việc đầu tiên Duy An làm là nhóm chân lên giơ hai tay sờ lên mặt Quyền Từ. Không ngờ, phản ứng lại động tác của cậu, Quyền Từ không hề né tránh, mà còn vô thức đưa tay che ở phía sau lưng của cậu sợ cậu té ngửa xuống.
Vì hành động theo bản năng này, Quyền Từ còn chưa kịp né tránh thì đã cảm thấy một bàn tay nhỏ ấm áp rất nhẹ chạm vào mặt mình.
"Đau đau ~" Giọng nói mềm mại mang theo thanh âm nghẹn ngào truyền vào trong tai anh.
Nghe được giọng nói này, Quyền Từ liền giật mình, cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ của trùng đực non, đang nhìn nhìn dò vét vào những vết bầm và vết xước trên gò má và trán của anh.
Đây hẳn là những vết thương mà anh đã phải nhận trong trận chiến ở rừng cây ban đêm trước đó, chút tổn thương ấy đối với anh mà nói là quá mức nhỏ bé, khiến cho chính anh cũng không để ý đến.
Hoá ra không phải là cậu bé sợ mình: Quyền Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng.
Nhìn vết máu ứ đọng và vết trầy da trên mặt anh trai, hốc mắt Duy An càng đỏ hơn.
Mấy ngày trước, lúc chơi đùa với hùng phụ, cậu đã không cẩn thận vung tay vào hộc tủ, lúc đó cậu đau đến mức khóc khàn cả giọng.
Tổn thương của anh trai còn lớn hơn nghiêm trọng hơn của cậu, chắc chắn là đau lắm.
Duy An muốn chạm lại không dám chạm, chỉ có thể xích lại gần chu môi nhẹ nhàng thối, "Không đau nha ~ không đau ~ "
Quyền Từ rũ mắt nhìn hốc mắt hồng hồng và cái miệng cong lên của cậu nhưng không nói gì, chỉ cảm thấy làn gió thổi lên trên mặt vừa nhẹ lại vừa ngứa.
Loại đau này nếu chỉ thối thì cũng không có tác dụng và rất là ngu ngốc, anh nghĩ như vậy nhưng không hề ngăn cản.
Tối hôm đó lúc ngủ, lần đầu tiên Quyền Từ cho tiểu trùng non lên trên giường nằm, không để cậu ở dưới đất rồi bắt chính cậu từ bò lên giường nữa.
Không lên được giường, cậu chắc chắn là sẽ làm loạn, Quyền Từ nghĩ như vậy xong liền lấy cái dao mà cậu ôm trong ngực ra, lạnh lùng nói, "Lúc ngủ không được ôm dao”.
"Không phải a ~ là cho An ăn -" Duy An thì cái tay ra muốn lấy dao về.
Đối diện với ánh mắt trông mong của cậu, Quyền Từ lại như quỷ thần xui khiến đặt dao dưới gối đầu, "Đặt ở đây."
Duy An nhìn cái dao một chút, sau đó gật gật đầu, “Được ~ "
Nói xong cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Tử, “Anh trai thoa thuốc đi nha"
"Chút tổn thương này ngày mai sẽ khỏi, không cần thoa thuốc." Quyền Từ nói.
Chút tổn thương này đối với trùng cái mà nói không thể gọi là tổn thương.
Duy An lắc đầu dùng tay nhỏ sờ lên mặt mình, vẻ mặt hơi sợ, “Đau đau lắm ~ thoa thuốc xong mới khỏi nha ~ "
"Không thoa."
“Không nha - thuốc tốt lắm ~"
"Có ngủ hay không? Không ngủ sẽ ném ra bên ngoài đấy."
“Phải ngủ ~ phải thoa thuốc nha ~ "
Cãi nhau qua lại mấy câu, Quyền Từ thực sự không có cách nào khác, đành phải nói là không có thuốc.
Duy An ngơ ngác, không thuốc cho nên không thể thoa thuốc được.
Không thoa thuốc được, trùng đực non cũng chỉ đành ngoan ngoãn ghé vào gối đầu ngủ, cả phòng yên lặng trở lại, chỉ có tiếng hít thở của hai trùng vang lên.
Quyền Từ sờ lên mặt mình rồi lại nhìn trùng đực non đang chổng mông ghé vào gối đầu chuẩn bị ngủ, trong lòng tự hỏi, không hiểu sao cậu bé lại có thể ngủ với dáng vẻ như vậy.
Sau nửa đêm, mơ mơ hồ hồ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Quyền Từ lờ mờ cảm giác được có một cái tay nhỏ nhẹ nhàng đυ.ng một cái vào vết thương của anh, sau đó một trận gió nho nhỏ thổi vào miệng vết thương.
Anh không mở mắt ra, cảm thụ cơn gió nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn truyền đến, trái tim anh chợt trở nên mềm nhũn.
Giống như bóng đêm bí mật ôm lấy nguồn sáng, độc chiếm nó trong một khoảng thời gian, rồi mới trả lại cho vạn vật.
Dưới ánh mặt trời, làn gió nhẹ mơn man trên cành lá, những giọt sương mai phản chiếu ánh sáng thành đủ loại muôn màu muôn vẻ, chim muông ríu rít vui mừng chào đón ngày mới đến.
Duy An đã tỉnh lại sau cơn ngủ say, lẳng lặng chờ hùng phụ tỉnh lại.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mở mắt liền thấy Duy An đang ghé vào gối đầu chơi đùa với ông, ông nở nụ cười đưa tay ôm đứa nhỏ tinh nghịch này vào trông ngực, lười biếng cọ xát lêи đỉиɦ đầu của cậu bé, "Tỉnh dậy sớm thế?"
Bị ông ôm vào trong ngực, Duy An vội vàng xoay người, tay nhỏ nắm lấy y phục của ông, giọng nói mềm mại vô cùng, "Anh trai - đau đau – hết thuốc ~ rồi."
"Anh trai nào?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhíu mày, có chút ghen ghét, "Tối hôm qua con mơ thấy anh trai hả?"
Duy An nghe không hiểu lời ông nói là có ý gì, cậu mở to mắt tiếp tục nói, "Anh trai đau đau hết thuốc rồi ~ lấy thuốc cho anh trai" 2
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn nghĩ là cậu nằm mơ, qua loa nói, “Ừm ừm, thuốc đã cho anh trai rồi."
Nghe thấy là thuốc đã cho anh trai, Duy An lập tức cười đến híp cả mắt, "Không đau nữa rồi "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lập tức giận nhéo nhéo cái má mềm mại của cậu, "Chỉ biết nhớ thương anh trai con thôi."
Bị bóp mặt Duy An cũng không tức giận, chỉ tiến lên - hôn một cái lên má ông, còn vòng hai tay qua cổ của ông cọ cọ, "Hùng phụ cũng tốt lắm ~"
Thấy bộ dáng nhỏ của cậu nũng nịu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dù có tức đến đâu thì cũng nhanh chóng tan biến.
Lúc ăn điểm tâm, Duy An đột nhiên nhớ tới cái gì đỏ, bắt đầu hết nhìn đồng rồi nhìn tây.
Phát hiện động tác của cậu, Quyền Yến mở miệng, "Duy An đang tìm cái gì vậy?"
Cậu dùng tay hình dung kích thước của dao, Tìm cho An ăn đi ~ "
Quyền Yến không hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ khế nhíu mày, tìm cho An ăn là cái gì?
Duy An dường như có chút sốt ruột, hung hăng tóm lấy áo của hùng phụ, "Này, An không có ở đây nha~"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Yến thầy hốc mắt của cậu lại đỏ lên thì liền không chịu được, lúc này cũng không còn tâm trạng ăn điểm tâm nữa, vội vàng tìm tòi trên tinh võng.
Không tìm được đáp án?
Quyền Yến nhăn mày lại, trực tiếp liên hệ đến vườn nuôi con để hỏi thăm tình huống.
Hai trùng tìm kiếm tất cả tư liệu có thể tìm được, hỏi thử tất cả những người có thể hỏi nhưng vẫn không tìm được đáp án, nghĩ nghĩ, có thể là Duy An nói chuyện không rõ nguyên nhân nên đành kiên nhẫn hỏi lại xem cậu bé muốn tìm cái gì.
Duy An nhìn anh trai và hùng phụ bận rộn suốt một ngày mà chẳng tìm được cái gì, bèn lắc lắc cái đầu nhỏ, an tĩnh ghé vào trong ngực anh trai, giọng nói nho nhỏ, "Không - không cần cho An ăn nữa~"
Bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện nhưng lại khiến Quyền Yến và Ngài Nhĩ Hãn Đức Lạp cảm thấy rất không thoải mái.
Trùng đực non nhà bọn họ tại sao lại không giống những con trùng đực non nhà khác chút nào vậy? Tuyệt không ngang ngược, càn rỡ, nghịch ngợm, gây sự, không phải ai cũng nói trùng non bị sủng ái lớn lên thì đều vô thiên vô pháp hay sao? Là do bọn họ sủng còn chưa được đủ à?
Một ngày, Quyền Phiền thu thập xong bao sách nhỏ của mình ở trong vườn trẻ trùng cái non rồi liền rời đi.
Cậu ngồi ở trên xe trường nhìn quang cảnh bên ngoài nhanh chóng xẹt qua mà hơi ngẩn người, hôm nay là ngày nghỉ sáu ngày một lần của vườn trẻ, trước kia cậu phải đợi đến tận xế chiều mới về nhà, bởi vì cậu cũng không muốn ở cái nhà kia quá lâu.
Nhưng mà hiện tại không giống như vậy, em trai Duy An mềm mềm thơm thơm hôm qua đã gửi cho cậu một bản ghi âm nói là nhớ cậu, bảo cậu nhanh trở về cùng cậu bé.
Lần đầu tiên có trùng nói nhớ cậu, cảm giác rất là lạ, nhưng mà cậu không ghét loại cảm giác này.
Sau khi đến bên ngoài trang viên, Quyền Phiên xuống khỏi xe của trường rồi lên một cái xe khác
Vừa đến cửa nhà, một cái bóng trùng nhỏ nhỏ ở phía dưới vẫy tay ra hiệu với cậu, giọng nói mềm mại truyền đến, "Anh trai ~ "
Quyền Phiền chờ cái xe dừng hắn ở trên không trung rồi mới từ trên xe đi xuống, vừa mới đến gần thì đã bị Duy An chờ lâu sốt ruột ôm lấy đùi, "Nhớ anh trai nha
"Ừm." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lên mái tóc của cậu bé.
Duy An giang hai tay ra về phía cậu, "Anh trai ôm.
Quyền Phiền nhìn về phía hùng phụ bên cạnh, trưng cầu ý kiến của ông, sau khi được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp gật đầu đồng ý, cậu mới xoay người ôm lấy Duy An đi vào bên trong.
Đôi mắt màu xanh sẫm của cậu nhìn xuống Duy An nằm sấp ở trong ngực cậu mềm giọng nói cái gì đó.
Em trai cậu mềm mềm nhẹ nhẹ, hình như còn mềm hơn cả mây trắng.
Buổi tối Quyền Yến đang tụ hội với đám bạn, bất chợt nhìn thấy hình ảnh Quyền Phiền trong vòng bạn bè.
Trên hình ảnh là một trùng đực non ôm bình sữa cười tươi, mặt mày cong cong trắng nõn, cậu bé mái tóc đen, đôi mắt giống như bầu trời, làn da giống như mây trắng, từ tóc đến móng tay đều đáng yêu không gì sánh kịp.
Trên hình ảnh có một dòng chữ.
Em trai, mềm!
"A" Quyền Yến khẽ cười một tiếng, đứng dậy cầm áo khoác rời đi.
"Anh đi đâu đấy?" Thấy anh lại lên đường rời đi, Nguyễn Hạc cất cao giọng hỏi, "Khoảng thời gian này anh đã rời đi sớm mấy lần rồi?"
Quyền Yến tùy ý khoát tay áo về phía sau, nói với ngữ khí vui vẻ, "Đi chụp ảnh, nếu không em trai sẽ bị đoạt mất."
Rạng sáng, Quyền Từ tập huấn trở về trông thấy hình ảnh Quyền Yến thì ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, một bức ảnh và ngắn ngủi bốn chữ.
Em trai của tôi!
Trên hình ảnh là một trùng cái ôn hòa cao lớn đứng ở trên bãi cỏ, trong ngực ôm lấy một thân ảnh nho nhỏ, thân ảnh nhỏ bé kia hai tay ôm bình sữa, ngửa đầu nhìn lên mặt Quyền Yến.
Vì ánh trăng lờ mờ nên chỉ có thể ẩn ấn trông thấy bên mặt trắng nõn của trùng đực non kia và ánh mắt ngậm lấy cưng chiều của trùng cái.
Quyền Từ không hiểu ý đồ mà Quyền Yến đăng bức ảnh này lên, với sự hiểu biết của anh về Quyền Yến, anh ấy không giống kiểu người sẽ thích em trai trùng đực này, nói thẳng ra là còn không muốn nhìn lấy một cái.
Cũng không biết anh ấy đang nghĩ thứ gì.
Quyền Từ nghĩ đến việc tắt chung đoan, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, rồi ngồi ở bên giường đợi hai phút, trong phòng vẫn đúng giờ xuất hiện một bóng người trùng đực non hơi mờ kỳ quái kia.
Anh tiến lên xách nó vào trong ổ chăn, nếu nói về trùng đực non anh cảm thấy không có bất kỳ một con trùng đực non nào có thể so được với con trùng đực non ở trong ngực anh lúc này.