Quyền Yến rời khỏi trang viên Ngải Nhĩ Hãn, hai giờ sau đó thì đã đến chỗ phòng khám tư nhân của bạn anh.
Tiếng chuông cửa vang lên, Nguyễn Hạc giấy dụa vươn tay ra từ trong chăn đập lên trên đầu giường, cửa bên ngoài liền mở ra.
Quen thuộc phương thức mở cửa của anh, Quyền Yến thuần thục đi vào, tiến vào phòng ngủ xong liền một tay xách anh ra khỏi giường, nói, "Có chuyện tìm anh."
Nguyễn Hạc nửa chết nửa sống mở mắt ra nhìn anh một cái, vùng vẫy cả buổi mới uể oải dựa vào cái hộc tủ trưng bày đầy rượu quý, "Chuyện gì?"
"Kiểm tra trùng nguyên cho tôi."
Nguyễn Hạc híp mắt dò xét anh, thời gian trôi qua khuôn mặt dần dần nghiêm túc, "Có phải cảm giác trùng nguyên hỗn loạn của anh đã biến mất rồi không?"
Phải biết, vào khoảng thời gian trước, hiện tượng hỗn loạn trùng nguyên của Quyền Yến dù cách rất xa cũng có thể cảm giác được, tình huống như vậy ở Trùng tộc rất là phổ biến.
Bình thường, trùng nguyên chỉ hỗn loạn một chút, mặc dù có thể sử dụng tinh thần lực để che giấu, nhưng khi đến các kỳ hỗn loạn hàng năm, đạt đến trình độ hỗn loạn như vậy thì sẽ không che giấu được.
Nửa năm trước, Quyền Yến đã trải qua một lần hỗn loạn, cũng không biết anh làm cái gì mà khiến cho đám trùng nguyên xao động không hạ xuống được, ngược lại còn có xu thế càng hỗn loạn hơn.
Phải biết, mỗi lần trùng nguyên hỗn loạn thì sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho thân thể và thần kinh của trùng cái, nếu bị xảy ra hỗn loạn hai lần trong một năm thì cơ thể sẽ bị chịu tổn thương gấp đôi, thậm chí là còn nhiều hơn rất nhiều so với những lần trùng nguyên xao động bình thường.
Bây giờ các chủng tộc trong tinh tế đều không có cách nào áp chế được loại chứng bệnh do vật chất EY đưa đến, biện pháp duy nhất chính là trùng đực, cho nên mới có quy định trùng cái vào trong thời kỳ hỗn loạn thì sẽ phải đến chỗ của hùng phụ ở.
Nhưng mà Trùng tộc còn nhiều trùng cái không có hùng phụ, bọn họ mỗi một lần trải qua tôn thương thân thể thì đều phải cứng rắn chịu đựng, cho đến tận khi bọn họ trưởng thành tìm được hùng chủ của mình mới thôi.
Nhưng mà có rất nhiều trùng cái không tìm thấy được hùng chủ.
Quyền Yến đương nhiên không thể nào đợi đến lúc vượt qua thời kỳ hỗn loạn mới đến tìm anh, anh ta không rảnh rỗi như vậy! Nguyễn Hạc nghĩ đến việc này liền đứng thẳng người, không kịp chờ đợi kéo anh đến bên cạnh dụng cụ kiểm tra trùng nguyên.
Lúc chạng vạng tối, Quyền Yến mới trở lại trang viên, Duy An đang ngồi ở trong một đám mây trên bãi cỏ được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thao túng bay lượn, vừa trông thấy anh liền giơ tay nhỏ lên quơ quơ về phía anh, "Anh nha ~"
Quyền Yến sắc mặt ôn hòa tiến lên, "Hùng phụ."
"Ừm." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp gật đầu một cái.
Chào hỏi xong, anh đưa tay vuốt vuốt đầu Duy An, "Có ngoan không?"
Duy An vươn hai tay lên trên đầu nắm lấy hai tay của anh, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy ý cười óng ánh, "Y an - ngoan nha ~ "
"Giỏi lắm." Quyền Yến rũ mắt khen.
Giá trị trùng nguyên hỗn loạn của anh đã giảm xuống rất đáng kể, nguyên nhân là bởi vì trùng đực non trước mắt này.
Đây chính là năng lực của trùng đực sao?
Lấy được khích lệ, Duy An cười càng vui vẻ hơn, bắt chước nói theo, "Giỏi nha ~ "
Ban đêm, trong hành lang ký túc xá trường quân đội Cổ Nhất, một bóng người nho nhỏ trong suốt chống vào tường lung la lung lay đi tới.
Khỏe mắt Duy An ngậm lấy nước mắt, từng bước chân lung lay di về phương hướng cảm ứng được anh trai.
Cậu đi cực chậm, phải mười phút mới đi được khoảng cách chưa đến nửa mét, đi mệt cậu liền ngồi xếp bằng trên mặt đất thở hỗn hến từng ngụm nhỏ một.
Quyền Từ đứng ở góc rẽ lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ bé dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Từ hai tháng trước, anh đã nhận thấy được sự dị thường, trong hai tháng đó, tối nào cảm giác dị thường này cũng trở nên càng rõ ràng hơn.
Cho tới hôm nay cuối cùng cũng thấy được thứ mang đến cảm giác dị thường kia.
Một con trùng non trong suốt kỳ quái, hơn nữa hình như còn là một con trùng đực non.
Anh đi lên trước mặt trùng đực non, quan sát tỉ mi.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân, Duy An nghi ngờ trừng mắt nhìn, thuận theo cái chân ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là anh trai thì lập tức cười uốn mắt lên, lảo đảo nghiêng ngã bổ nhào qua ôm chân của anh.
Quyền Từ thấy cậu sắp ôm lấy chân của mình thì liên lui về sau một bước, Duy An ôm trượt liền ngã nhào xuống đất.
Đau quá.
Cậu ngồi xuống sờ sờ lên cái đầu gối, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.
Dừng một chút, trong mắt Quyền Từ hiện lên sự kinh ngạc, khóc ư?
Vốn định quay người rời đi, đi hai bước xong không hiểu sao lại dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, con trùng đực non kỳ quái vẫn còn đang khóc, khóc đỏ cả chóp mũi, miệng nhỏ ủy khuất mím lại, đôi mắt màu xanh thắm bị nước mắt thấm ướt mà dựng thẳng đứng lên, trơ mắt nhìn anh, tựa như là đang chờ anh qua dỗ.
Nhưng mà dỗ thì không thể nào dỗ được, Quyền Từ anh xưa nay chưa hề dỗ bất luận một con trùng nào.
Năm phút sau, Quyền Từ tiến lên xoay người, dùng tay nhấc cổ áo Duy An nâng cậu lên, giọng nói lạnh nhạt, "Vẫn còn khóc."
Bị anh nhắc lên trong tay, Duy An lung lay bàn chân, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười mếu máo, "Anh trai, chơi đi ~"
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cậu, Quyền Từ nhìn cậu một cái, mặt không biểu tình, "Anh không phải anh của em, dừng gọi anh như vậy."
Duy An nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng chính là anh trai mà, "Là – anh trai nha~"
"Không phải."
"Đúng nha"
"Còn gọi anh như vậy thì anh sẽ ném em ra ngoài."
"Không nha -" Duy An chẳng những không có chút sợ hãi nào khi bị anh dọa sẽ ném ra bên ngoài, mà còn ở trên tay anh chơi đùa rất vui vẻ.
Lá gan thật là lớn.
Quyền Từ nghĩ nghĩ, liền xách cậu trở về phòng, dùng cái áo ngủ tương đối mềm mại chồng lên thành một cái chăn nhỏ cho cậu, sau đó đặt tiểu trùng non ở phía trên.
Chưa từng nằm ngủ ở một chỗ lạ như vậy, Duy An thấy anh trai đi đến giường bên cạnh nắm ngủ, lập tức chống hai tay đứng lên lung la lung lay đi đến bên giường muốn leo lên.
Thế nhưng cái giường quá cao, cậu không những không thể với tới, chứ đừng nói đến việc leo lên.
"Anh trai ~ y a - nha giường "
Quyền Từ bị tiếng nói y a làm phiền đứng dậy, nhấc cậu lên giữa giường, mặt lạnh nói với ngữ khí không tốt lắm, "Mau ngủ đi, còn lèm bèm sẽ ném ra ngoài đó."
Duy An dùng hai cái tay nhỏ che miệng tỏ vẻ sẽ không nói lung tung nữa.
Đêm đã khuya, sau khi Quyền Từ ngủ, Duy An lặng lẽ dùng cả tay chân leo lên trên gối đầu của anh, sử dụng khuôn mặt nhỏ cọ xát lên mặt của anh, sau đó mới đầu sát bên đầu sát chìm vào giấc ngủ.
Quyền Từ căn bản không ngủ, bèn tóm lấy gáy cổ áo của cậu nhấc ra phía xa, Duy An vừa nằm xuống nhắm mắt không lâu thì lại bò tới.
Cứ lặp lại mấy lần sau đó, Duy An trơ mắt nhìn anh, "Cùng ~ anh trai ~ ngủ nha "
Quyền Từ đối diện với ánh mắt của cậu không nói một lời nào, thật lâu sau mới đau đầu chấp nhận làm theo cậu.
Thời gian trôi qua, tiếng thở nhỏ bé rầm rì gần như không nghe thấy vang lên bên tai, nhưng thật kỳ lạ, Quyền Từ lại không cảm thấy khó chiu lắm.
Khi trùng đực non biến mất, anh vốn dĩ dang ngủ liên quay đầu lại lẳng lặng nhìn vị trí bên gối, sau đó ngồi dậy rời khỏi giường.
Lại biến mất.
Không có bất kỳ động thái dịch chuyển không gian nào? !
Trùng đực non này thật sự tồn tại hay chỉ là nhân vật ảo? Nếu là nhân vật ảo tại sao lại xuất hiện ở bên cạnh anh, hơn nữa chỉ có một mình anh là có thể trông thấy?
Nếu như là thật, vậy nó làm được bằng cách nào?
Cả một buổi tối, Quyền Từ đều nghĩ về những chuyện này.
Sau khi trời sáng, ở trang viên Ngải Nhĩ Hãn, Duy An tỉnh lại rất sớm bắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm cậu đặt lên trên mặt đất.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghi ngờ làm theo, chuẩn bị nhìn xem cậu muốn làm gì.
Được đặt ở dưới đất, Duy An tay chân linh hoạt bò đến bên tường, sau đó dỡ tường chậm rãi đứng lên, đứng được một nửa mất cân bằng cậu lại đặt mông ngồi xuống đất, phần thịt trên mặt bởi vì hành động này mà rung lên.
Phủ lên một lớp nệm êm thật đày đế té không đau xong, cậu bé lại dùng tay nhỏ vuốt vuốt cái mông rồi lại lần nữa dỡ tường lung la lung lay đứng lên.
Ý thức được sắp xảy ra cái gì đó, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không khỏi ngừng thở, sau đó liền thấy Duy An cuối cùng cũng có thể dỡ tường đứng lên, chậm chạp lay động đi về phía ông.
Cục nhỏ trắng trắng mềm mềm đi rất chậm và cũng rất bất ổn, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống vậy.
Nhưng mà cảnh này lại khiến cho hốc mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nóng bừng lên, ánh mắt của ông chăm chú nhìn chăm chăm Duy An, vào lúc cậu sắp ngã sấp xuống liền bước nhanh về phía trước ôm cậu vào trong ngực.
Cúi đầu hôn một cái lên gương mặt của cậu, giọng nói có chút khàn khàn, "Thật tuyệt, tiểu Duy An đã biết đi rồi."
Bị hôn má phải, Duy An nhu thuận đưa má trái lên cho ông hôn, thấy ông không nhúc nhích còn đưa tay thúc giục vỗ vỗ, "Hôn đi~"
Toại nguyện lấy được một nụ hôn, cậu vỗ vỗ cái tay nhỏ, "A... An giỏi nha - "
Trùng đực non đã biết đi rồi!
Toàn bộ trang viên đều tràn đầy không khí vui sướиɠ, nghe được tin tức này, Quyền Yến bỏ lại công chuyện trong tay chạy về nhà.
"Anh đi đâu thế? Chuyện còn chưa làm xong mà?" Nguyễn Hạc cất cao giọng hỏi.
"Duy An biết đi rồi, tôi trở về nhìn xem."
"Có gì lạ ư! Con non biết đi không phải là chuyện rất bình thường sao?" Nguyễn Hạc không hiểu hỏi lại.
Lại còn là trùng đực non, nếu là trùng cái non thì đã có thể chạy nhảy, đánh nhau rồi.
Quyền Yến quay đầu nhìn anh, trên mặt viết đầy chữ “anh không hiểu”, "Chờ anh có em trai trùng đực non thì anh sẽ biết."
Chuyện này nên quên đi thôi, anh trai trùng đực của anh đã đủ vô pháp vô thiên, nếu có thêm một em trai trùng đực non nữa thì chắc anh sẽ bị tức chết mất.
Vừa vào cửa, Quyền Yến liền hỏi tôi tớ Duy An ở đâu? Nhận được tin cậu bé đang ở vườn trái cây thì lập tức cất bước đi đến.
Vừa nghĩ đến chuyện tiếp xúc với cậu bé là có thể áp chế được hỗn loạn trùng nguyên, Quyền Yến cũng liền không ngại phân chút thời gian chơi đùa cùng cậu bé.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian dài, trong bất tri bất giác, nếu một ngày nào đó không nhìn thấy Duy An, anh sẽ luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó.
Ngôi ở trên đám mây hải nho, Duy An trông thấy Quyền Yến thì nhấn tình lập tức sáng lên, tay nhỏ trước người điều khiển đám mây trên đài rồi đi đến trước mặt Quyền Yến, trong bàn tay nhỏ cầm một chùm nho cố gắng đưa về phía trước, "Anh trai ăn đi ~ ngọt lắm ~"
Quyền Yến ôm cậu từ trong đám mây ra, củi đầu ăn quả nho trong tay cậu, "Ừm, rất ngọt."
Duy An dùng đôi tay nhỏ vỗ vỗ ngực, cười tươi đến mức lộ ra cả cái răng trắng vừa mới mọc, "Duy An hái cho anh trai đó nha~"
Quyền Yến cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng, bèn ôm chặt cậu vào trong ngực anh, loại yêu thích thuần túy này thật sự khiến anh bị nghiện.
Anh nghĩ, cho dù sau này Duy An lớn lên trở thành một con trùng đực giống như các trùng đực khác thì anh cũng không quan tâm, anh sẽ vẫn luôn che chở cho cậu.
“Nghe nói Duy An của chúng ta đã biết đi rồi?"
"Đúng nha ~" Duy An vừa cúi đầu cần quả nho trong tay vừa trả lời anh trai.
Đưa tay xoa xoa cái mặt vì ăn mà có chút bẩn thỉu của cậu, Quyền Yến ôn nhu nói, "Cho anh trai xem thử, có được hay không?"
"Được ~"
Khi thân ảnh nho nhỏ thất tha thất thểu đi tới rồi ngã vào trong ngực anh, trái tim vẫn luôn trống rồng từ khi ra đời của Quyền Yến cuối cùng cũng bị lấp đầy.
Lúc nhỏ, anh cũng từng mong ngóng được hùng phụ yêu thương, nhưng sau mấy lần bị ném vào Hình Lâu thì phần hi vọng này cũng đã buông xuống. Anh lại ngóng trông được thư phụ thương yêu, thế nhưng trái tim thư phụ luôn dành cho hùng phụ căn bản không rảnh quan tâm đến anh.
Quan hệ anh em của anh không phải đặc biệt tốt cũng không phải đặc biệt xấu.
Lần đó anh tự tiện quyết định đưa Quyền Phi vào y lâu, chỉ là bởi vì lúc đó trái tim của anh không phép anh nhìn người em trai có quan hệ máu mủ với anh chết đi.
Thời gian dần qua, Quyền Yến cũng không còn cổ chấp những thứ như này nữa.
Nhưng anh không hề nghĩ được rằng, trong lúc mà anh gần như hết hi vọng, một em trai trùng đực non với giọng nói mềm mại lại gọi anh hai tiếng anh trai.
Nho nhỏ be bé, nhưng lại làm cho anh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.