Ban ngày, lượng vận động của Duy An khá nhiều nên buổi tối lúc ngủ trên cái giường vô cùng quen thuộc, cậu bé thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngồi ở bên cạnh đùa mấy lần cũng không thấy cậu tỉnh, trong mắt của ông mang theo ý cười đưa tay chọc chọc lên gương mặt mềm mềm của cậu, xem ra ban ngày cậu cũng rất là mệt.
Đêm khuya, cảm giác cả người như đang phiêu lên, Duy An dụi dụi con mắt tỉnh lại, điều kiện tỉnh lại cũng không giống với bình thường, cậu nhìn chung quanh một hồi lâu mới phát hiện được mình đang ở một nơi xa lạ.
"?" Nghi ngờ hơi nghiêng cái đầu nhỏ.
Hùng phụ đâu rồi?
Mỗi lần tỉnh lại, hùng phụ đều sẽ ở bên cạnh tiểu Duy An. Cậu lo lắng di chuyển cái đầu nhỏ tìm kiếm thân ảnh của ông ở khắp nơi, vừa tìm vừa nói bằng chất giọng mềm mại, "Ê a ~ ê a ~ "
Duy An kêu mệt thì lại ôm cái bụng nhỏ tiếp tục nghỉ ngơi, nghỉ đủ xong thì vẫn không phát hiện được bóng người của hùng phụ, cậu hơi ủy khuất chép miệng.
Ngay vào lúc hốc mắt của cậu đỏ lên muốn khóc thì có một thân ảnh đi tới.
Quyền Từ bước vào trong căn phòng, vừa nhíu mày vừa lau mái tóc ướt, trong buổi tập vừa rồi, anh đã phát hiện ra người bạn tốt của anh là Giản Phong có dấu hiệu bạo động trung nguyên.
Giản Phong sinh ra ở trong một gia đình song cái, dùng hết mạng mới thi được vào trường quân đội Cổ Nhất, các cuộc huấn luyện và chiến đấu của trường quân đội Cổ Nhất diễn ra quá mức thường xuyên, cường độ huấn luyện cao như vậy vốn cũng không thích hợp với những trùng cải cấp độ thấp như anh.
Cho nên trường họ mới phải dùng điều kiện thế chất cao và điểm số để sàng chọn ra những trùng cái cấp độ không đủ.
Không ngờ lại có một bộ phận trùng cái quả thực dựa vào nghị lực của mình để đạt được điều kiện trúng tuyến.
Bên ngoài Giản Phong tỏ ra như không có chuyện gì, thế nhưng cường độ huấn luyện cao đã khiến cho trùng nguyên của anh càng ngày càng không ổn định, bạo động chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Quyền Từ vừa nghĩ vừa đi ngang qua Duy An. ngồi ở dưới đất, giống như là không nhìn thấy con trùng non đang ngồi ở hành lang dưới đất vậy.
Duy An nghiêng đầu nhìn anh, con mắt màu xanh lam mở to, hiến nhiên là đã nhận ra đây cũng là anh trai của mình, thấy anh trai không để ý tới mình, cậu lập tức há mồm thét lên, "Ê a"
Quyền Từ cũng không nghe thấy giọng nói của Duy An, anh di thắng đến trước bàn sách ngồi xuống, tiến vào thành sách báo trong tinh võng cổ để tìm kiếm những chuyện liên quan tới việc trùng nguyên bạo động.
Thấy anh trai vẫn không đế ý tới mình, Duy An liền bò dậy, vươn tay muốn kéo ống quần của anh, nhưng bàn tay vừa đυ.ng phải quần đã bất ngờ xuyên qua.
"Hây A ~" Cậu bé kinh ngạc nhìn tay mình rồi lại nhìn ống quần anh trai, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ngạc nhiên lại tiếp tục đưa tay tóm lấy, phát hiện mình không thể nắm được ống quần anh trai, Duy An liền cau mày dùng một cái tay khác vỗ vỗ lên cái tay nhỏ của mình.
"Ê a nha ~" Cậu bé nghiêm túc mắng cái tay nhỏ kia, giống như là đang trách nó vì sao không chạm được vào người anh trai.
Sau một phen y y nha nha, tiểu Duy An đã có chút mệt, bên ngồi ở dưới đất để tay lên trên bụng, hung hăng thở hổn hển.
Có anh trai ở đây nên cậu cũng không sợ nữa, chỉ yên lặng ngồi dưới đất ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm Quyền Từ.
Đang tìm đọc tin tức, ánh mắt Quyền Từ đội nhiên trở nên mãnh liệt, ngẩng đầu đánh giá chung quanh, không phát giác ra dị dạng gì thì liền thu tầm mắt lại.
Vừa này trong nháy mắt đó, anh đã cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn anh.
Anh vừa suy nghĩ vừa quan sát chung quanh, muốn tìm thử ánh mắt kia.
Duy An vốn còn chưa tỉnh ngủ, cảm thấy tình huống hiện tại đã an toàn, bèn đặt hai tay ở chỗ bụng dưới, đầu tựa vào trên đầu gối ngủ thϊếp đi.
Thời gian trôi qua, bóng dáng cuộn tròn dưới góc bàn ngày càng rõ hơn, cho đến một lúc nào đó thì đột nhiên biến mất.
Lúc cậu biến mất, Quyền Từ nhanh chóng dời ánh mắt qua bên chân, nhìn vào vị trí đó một hồi lâu.
Sáng sớm Duy An từ trên giường tỉnh lại, cậu bé ngạc nhiên trừng mắt nhìn, cậu đã trở về từ chỗ của anh trai rồi.
Cậu bắt đầu y y nha nha nói với hùng phụ đang ôm mình về những việc mình trải qua tối hôm qua.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không nghe hiểu ngôn ngữ y y nha nha của cậu, nhưng vẫn giả bộ như mình nghe hiểu, dùng cái mũi đυ.ng một cái vào chóp mũi của cậu, "Tiểu Duy An đúng là có tinh thần"
Bị đυ.ng phải chóp mũi, hai tay Duy An ôm lấy khuôn mặt to lớn của hùng phụ, cười hì hì dùng mặt cọ xát vào mặt của ông, "Hùng phụ a a~"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp sững sờ, ông có rất nhiều trùng non nên cũng không phải lần đầu tiên được gọi là hùng phụ, chỉ có tiếng hùng phụ mềm mại này mới khiến trong lòng của ông có chút cảm xúc khác thường.
Ông thận trọng ôm thân thể Duy An nhỏ vào trong ngực, cái cằm cọ xát lên tóc của cậu, giọng nói trầm thấp đáp lại, "Ừm, hùng phụ đây."
Giờ khắc này, từ đáy lòng ông mới thực sự cảm thấy may mắn vì mình đã được sinh ra.
Ngồi dưới lầu, trong phòng khách, Quyền Yến nhìn thấy bọn họ thì liền đứng lên xoa ngực hành lễ, "Chào buổi sáng, hùng phụ."
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp gật đầu một cái, vẻ mặt hiếm khi nào ôn hoà như thế.
Duy An nằm trong ngực ở hùng phụ, trông thấy Quyền Yến thì con mắt liền sáng lên, mở ra hai cái tay nhỏ duỗi về phía anh, "Anh trai "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vốn dĩ còn mang khuôn mặt tươi cười, nghe vậy lập tức thu liễm lại.
Quyền Yên đưa tay ôm lấy tiểu Duy An, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn không buông tay.
Duy An nằm ở trong ngực ông nghi ngờ vỗ vỗ lên l*иg ngực của ông, giọng nói mềm mại thúc giục, "A... Cha ~anh ê a nha ~ "
Cúi đầu nhìn thẳng nhóc không có lương tâm ở trong ngực, ông cuối cùng vẫn buông lỏng tay.
Vừa chui vào trong ngực Quyền Yến, Duy An liền nâng cái mặt lên cọ xát lên mặt của anh trai, cọ xong bên trái còn muốn cọ bên phải.
Cảm giác trên mặt là làn da mềm mại như sữa, trong lòng Quyền Yến không khỏi dâng lên cảm giác vui vẻ.
Anh mặt mang ý cười ôm Duy An ngồi xuống ăn bữa sáng, nhìn thấy bình sữa của Duy An nhỏ, còn hứng thú cầm bình sữa cho cậu uống.
Duy An nhìn anh trai một chút, hai cái tay nhỏ nắm lấy bình sữa phía trước cắn một cái, được anh trai cho ăn, cậu thấy cực kỳ cao hứng, hai con mắt thật to cong thành hình bán nguyệt, bàn chân nhỏ còn không tự chủ được đạp đạp lên tay áo của Quyền Yến.
Quyền Yến liếc mắt nhìn bàn chân nhỏ trắng bóc của cậu, trong mắt mang theo ý cười khác biệt với bình thường.
Thằng nhóc đáng yêu này cũng có hơi ngốc nghếch.
Anh bên này không khí âm áp vui vẻ, còn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bên kia thì bộ dạng âm u đầy mây đen, trong lòng có chút ghen ghét nên ông ăn cơm dùng sức hơn bình thường rất nhiều.
Phát hiện ông như vậy, trong lòng Quyền Yến có chút kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy vị hùng phụ này còn có một mặt ngây thơ như thế.
Không ngờ rằng vị hùng phụ này ngoại trừ hỉ nộ vô thường, ưa thích ngược đánh trùng cái để trút giận ra thì còn có biểu cảm như vậy.
Vì sở hữu tinh thần lực quá cao nên ông có được trí thông minh vô cùng tuyệt vời và cảm giác bén nhạy tuyệt đỉnh, khiến cho rất ít trùng nào có thể ẩn tàng cảm xúc và ý nghĩ ở trước mặt ông.
Cộng thêm thân phận trùng đực cao quý có thể giúp cho ông tiếp xúc được với tất cả tài nguyên mà ông muốn, cuối cùng sáng tạo ra một tính cách khi thì tâm cơ thâm trầm ác độc, khi thì tham yêu hỉ nhạc, cao thâm bất trắc.
Quyền Yến thu ý nghĩ lại, rũ mắt nhìn Duy An nằm ở trong ngực, sau khi uống sữa xong thì toàn bộ cơ thể của cậu đều tản ra mùi sữa.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở trước mặt cậu mãi mãi là hình tượng một hùng phụ từ ái, và cũng sẽ chỉ ở trước mặt cậu duy trì hình tượng này.
Thật sự là một trùng non may mắn.
Cho ăn xong, Quyền Yến trả Duy An lại cho Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không ngờ rằng, Duy An đang nằm ở trong ngực hùng phụ lại lập tức xoay người, nhanh chóng dùng cái tay nhỏ cố gắng kéo ống tay áo của anh lại, "Anh nha - không nha~"
Quyền Yến cảm giác được có bàn tay lôi kéo thì lập tức dừng bước lại, cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ bé đang chộp vào tay áo của anh, trong phút chốc, anh vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy tức giận.
Sức lực yếu ớt như thế, nếu như anh không phát giác mà trực tiếp quay người rời đi thì ngón tay nhỏ bé này sợ là sẽ gãy luôn mất.
Duy An trông mong nhìn về phía anh hình như cũng đã nhận ra là anh tức giận, ngây thơ trừng mắt quay đầu nhìn về phía hùng phụ.
Bên trong đôi mắt xanh thắm giống như Duy An của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng hiển hiện ra sự tức giận. Ông và Quyền Yến cũng không thể nghĩ tới cậu sẽ làm ra động tác như vậy, vì bất ngờ không kịp đề phòng ngăn cản nên mới để bàn tay nhỏ bé của cậu tóm lên tay áo của Quyền Yến.
Tay cậu nhỏ bé như thế, ông bình thường nắm ở trong tay cũng phải cẩn thận rất nhiều.
Tuy trong lòng mang theo tức giận, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn rất là cẩn thận lấy cái tay Duy An bám lên tay áo Quyền Yến xuống.
"A ~" bị cầm tay xuống, Duy An cự tuyệt lắc đầu, vẫn đưa tay muốn tóm lên.
"Ngải Nhĩ Hãn Duy An." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lập cầm tay của cậu, giọng nói mang theo tức giận nặng nề vang ở bên tai.
Bị mắng giật nảy mình, Duy An trừng mắt ngửa đầu nhìn hùng phụ, nhận thấy được ông đang tức giận thì mới buông tay ra. Quyền Yến bị buông ra, nhìn dáng vẻ ủy khuất của cậu thì không hiểu sao lại không nỡ động bước.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, "Cút."
Mãi đến khi thân ảnh Quyền Yến biến mất, Duy An mới ủy khuất quay đầu chôn vào trong ngực ông.
Đã từng là khí linh, Duy An rất thích ở cùng với những hôn trùng có quan hệ huyết mạch với mình, yêu thích đến mức hận không thể ngày nào cũng dính liền lấy nhau, Nếu không phải bên cạnh có hùng phụ chăm sóc ngày ngày thì cậu đã sớm khóc rống lên khi nhìn thấy thư phụ và anh trai lần lượt rời đi rồi.
Nhìn cục tròn nho nhỏ chôn ở trong ngực ông Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phì cười, "Con còn oan ức cái gì? Có biết động tác vừa rồi của con nguy hiếm đến cỡ nào không?"
Dứt lời, chỉ thấy Duy An chôn ở trong ngực ông vặn vẹo uốn éo thân thể nhỏ bé, càng chôn sâu hơn ở trong ngực của ông.
Vốn cũng không nỡ giận cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn động tác của cậu xong thì chút tức giận trong lòng cũng lập tức tiêu tan.
Đang chuẩn bị giáo huấn hai câu thì liền có trùng đi vào.
Ngẩng đầu đã nhìn thấy Quyền Chử mặc một bộ quân trang trở về.
Quyền Chử xoa ngực vấn an với ông, "Hùng chủ."
Ông vừa mới gật đầu một cái, đã thấy Duy An chôn ở trong ngực ông ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt sạch sẽ là chút khí ẩm, lông mi cùng màu cũng bị ướt nhẹp mệt mỏi buông thõng xuống, giọng nói mềm mại nghẹn ngào, vươn tay về phía Quyền Chử, "Ôm đi mà~"
Bộ dáng này của cậu bé thực sự khiến trùng đau lòng, Quyền Chử còn chưa kịp phản ứng thì đã ôm lấy Duy An từ trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ra rồi.
Động tác ôm Duy An của ông vẫn cứng ngắc như cũ, kỳ thật đã ôm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần ôm ông vẫn không nhịn được mà cứng ngắc.
Nhỏ như vậy mềm như thế, giống như chỉ hơi dùng chút sức thì sẽ bị ôm hỏng.
Duy An ở trong ngực ông một tay tóm lấy cúc áo trước ngực ông, một tay chỉ vào Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cáo trạng với Quyền Chử, "Cha nha ~ hung nha ~ "
Quyền Chử nghe cậu dùng giọng nói mềm mại cáo trạng thì tỏ vẻ mình cũng bất lực.
Ngải Nhì Hãn Đức Lạp đứng dậy ôm lại Duy An từ trong tay ông, ác liệt cười cười, "Không tệ, còn học được cách cáo trạng hùng phụ rồi, nhưng mà đánh giá thấp thực lực địch quân, phải phạt."
Mặc dù Duy An nghe không hiếu nhưng vẫn có thế cảm giác được hùng phụ đang chê cười cậu, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, thân thế nho nhỏ lập tức cuốn lại chôn vào trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không nhúc nhích.
Bộ dáng nhỏ bé khiến trùng thấy mà đau lòng.
Nhìn cậu như vậy, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng có chút hối hận, bèn hạ giọng dỗ cậu, "Hùng phụ đùa con thôi, chứ không hề tức giận."
Duy An vẫn không nhúc nhích.
"Duy An, tiểu Duy An, hùng phụ tiểu Duy An."
Ông đưa tay muốn nâng đầu Duy An lên, lại làm cho Duy An càng giãy dụa thân thể chôn sâu hơn vào trong ngực ông hơn.
Không dám dùng lực, lại sợ Duy An buồn bực, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có chút sốt ruột, "Hùng phụ sai rồi, Duy An đừng tức giận nữa có được hay không?"
Duy An vẫn không có chút phản ứng nào, ngay vào lúc Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp muốn ôm cậu chạy về phía y lâu, cậu mới từ trong ngực ông ngẩng đầu lên.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ của Duy An chợt đỏ bừng, hai cái tay nhỏ bé còn đang chống lên cánh tay của ông, thở hổn hển.
Thấy vậy, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cúi đầu hung hăng cắn một cái lên mặt của cậu, "Thân thể nho nhỏ mà sao tính tình lớn như thế chứ."