Sau tiệc phá xác, tiểu Duy An đã cao lớn hơn không ít, những động tác như lăn lộn bò đã thuần thục vô cùng. Thân là hùng phụ, trong lòng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tràn ngập cảm giác thành tựu, đồng thời cũng có chút đau đầu.
Bởi vì chỉ cần không chú ý một chút là tiểu Duy An sẽ không thấy tăm hơi. Sau khi tìm kiếm, bình thường đều sẽ thấy cậu bé trốn ở gầm giường, đáy bàn, tủ quần áo và các góc trong phòng.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm tiểu Duy An đang trốn ở góc ghế sô pha ra, làm bộ như vừa mới phát hiện ra cậu bé, "Ai da, đây là ai vậy?"
Bị ông nâng ở trong tay, Duy An dùng cái tay nhỏ bụm mặt lại, ha ha ha cười ra tiếng, "Ê a nha~"
Vẻ mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng khoa trương, "Là Duy An à, hùng phụ thật là lợi hại, chỉ mất một chút thời gian đã tìm được Duy An rồi."
Duy An bị chọc cười thì càng vui vẻ hơn, quơ đôi tay nhỏ lên vỗ vỗ, "A nha nha~"
Trong mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lướt qua ý cười, nhìn bàn tay nhỏ vỗ vỗ của cậu bé liền không nhịn được cúi đầu khẽ cắn lên tay của cậu bé một cái.
Duy An lúc này ngây ngẩn cả người, con mắt màu xanh lam kinh ngạc trợn to, "A..." "
Ngãi Nhĩ Hãn Đức Lạp thấy vậy cũng không nhịn được bật cười, ôm cậu đi ra ngoài, "Hùng phụ ra ngoài có việc, ta sẽ tìm trùng tạm thời chăm sóc cho con."
Nghe không hiểu, nhưng tiểu Duy An vẫn tựa đầu lên trên bả vai hùng phụ, y y nha nha đồng y.
Địa vị của trùng đực ở Trùng tộc rất là cao, tương ứng với địa vị, bọn họ cũng có nghĩa vụ của chính mình. Đó chính là mỗi tháng phải bỏ ra bảy ngày để đi đến vườn Dục Đản ở mỗi tinh cầu mình cư trú dùng tinh thần lực để tiến hành tẩy lễ dẫn đạo cho những trùng trứng còn chưa phá xác.
Chỉ khi được tinh thần lực của trùng đực tẩy lễ dẫn đạo thì trùng trứng mới có thể phá xác, nếu không thì sẽ không cách nào phá xác được. Cho dù miễn cưỡng có thể phá xác, trùng non sinh ra cũng không có trí tuệ, thậm chí còn không thể nào biến thành hình người, cả đời chỉ có thể duy trì trạng thái trùng hóa giống như một động vật cấp thấp.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trùng tộc lúc nào cũng phải điên cuồng bảo hộ trùng đực như thể, mất đi trùng đực đối với Trùng tộc mà nói tương đương với việc diệt tộc.
Lúc hùng chủ rời đi thì đã giao phó xong hết mọi công việc liên quan đến tiểu Duy An cho người, từ việc lúc nào thì bú sữa, cần nhiệt độ bao nhiêu, buổi tối lúc nào thì tỉnh, lúc bị ôm thích tóm lấy vạt áo trước ngực, cho nên không được mang theo bất kỳ loại trang sức hoặc là áo cỏ cúc áo nào...
Vân Lai lần đầu tiên nhìn thấy hùng chủ lải nhải nhiều như vậy, sự không nỡ và không yên lòng trong mắt gần như cũng sắp tràn ra luôn rôi.
Hùng chủ lúc này và hùng chủ trong ấn tượng của anh gần như không phải là một trùng, mỗi lần nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc của hùng chủ, Vân Lai liền cảm thấy tất cả mọi thứ trong quá khứ đều giống như giấc mộng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp như vậy mới đúng là hùng chủ của bọn họ.
Trên ghế sa lon, tiểu Duy An đang nằm ở trên người con búp bê, dùng cả tay và chân ôm bình sữa nhét núʍ ѵú vào mồm để uống sữa. Hình như là vì tư thế uống này quá mệt mỏi nên cậu bé bất mãn lầm bầm vài tiếng, bộ dáng nũng nịu nhìn về phía Vân Lai.
Sau bảy ngày được nghỉ một ngày, Quyền Phiền lưng cõng cặp sách đã trở về nhà, "Thư phụ, con trở về rồi."
Tiểu Duy An đang nằm trên con búp bê vất vả uống sữa nghe thấy giọng nói của anh trai thì đôi mắt lập tức sáng lên, sống lưng ưỡn một cái liền muốn ngồi xuống, không ngờ dùng sức quá độ khiến cơ thể bất chợt lật ngửa qua con búp bê.
Vân Lai và Quyền Phiền giật mình vội vàng xông đến, chỉ thấy tiểu Duy An ngửa lật ở trên ghề sa lon đang nhảy nhảy đôi mắt ngây thơ, giống như là không kịp phản ứng.
Vân Lai nhẹ nhàng thở ra đưa tay ôm lấy cậu, cũng may lúc trước anh đã mua một bộ ghế sôn pha nệm êm, nếu mà còn dùng loại ghế sô pha cứng rắn trước đó thì chắc là đã té vỡ đầu rồi.
Nằm trên ghế sa lon, Duy An quơ cái tay nhỏ cự tuyệt không cho anh ôm, y y nha nha đưa tay về phía Quyền Phiền, "A... Nha ~ "
Quyền Phiền nhìn em trai trùng đực non trắng trắng mềm mềm nhưng vẫn không nhúc nhích, cậu không muốn ôm đứa em trai này.
Duy An thấy cậu không để ý tới mình, ủy khuất mếu máo, hốc mắt nhanh chóng ướŧ áŧ, cổ chấp đưa cái tay nhỏ ra, trong giọng nói phát ra tiếng khóc, "A... Nha "
Thấy cậu bé sắp khóc, Quyền Phiền chợt luồng cuống vô cùng, "Em, em không thể như vậy, sao có thể khóc được? Không được khóc."
Cậu bị hùng phụ đánh mà còn không khóc, mà cậu bé này chỉ là không được cậu đề ý mà cũng có thể khóc sao?
là trùng cái, Quyền Phiền không hiểu nổi, nhưng vẫn rất là lo lắng. Còn chưa kịp bỏ túi sách ra, cậu đã vội vàng cúi người dùng hai cánh tay bao quanh em trai trùng đực nho nhỏ, cũng có thể coi là ôm.
Duy An được ôm thì không làm loạn nữa, thành công tới gần anh trai, cậu bé dùng cái tay nhỏ nắm lấy mái tóc màu mực của anh trai, nhếch miệng phì cười, "A... Nha nha ~ "
Quyền Phiền bốn tuổi mặt không thay đổi nhìn cậu bé, duy trì động tác này không nhúc nhích, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ nghĩ, em trai của cậu thật là nhỏ bé!
Ánh nắng vụn vặt lẻ tẻ từ ngọn cây đáp xuống bên dưới, gió xuyên thẳng qua những cành cây, không cẩn thận kéo theo vài cái lá rời đi, sau đó mặc cho mấy cái là lâng lâng rơi vào trên đồng có.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài lá cây rơi vào trên mái tóc màu xám bạc của một trùng cái đang hóng mát dưới thân cây.
Quyền Yến híp mắt nhàn nhã nằm ở trên ghê, thỉnh thoảng lắc lắc cái đầu làm rớt mấy cái lá . rụng trên sợi tóc, ánh nắng pha tạp chiếu lên khuôn mặt ôn hòa của anh tạo nên những quang ảnh sáng tối, thỉnh thoảng trong một giây phút nào đó sẽ nhìn thấy trong mắt của anh đột nhiên hiển hiện vẻ âm lãnh.
Nhưng mà đó có lẽ cũng chỉ là ảo giác, bởi vì vị trùng cái ôn hòa trước mắt này nhìn thế nào cũng không hề liên quan đến hai chữ âm lãnh kia.
Ngón trỏ thon dài của Quyền Yến gõ nhẹ lên trên lan can, bởi vì trùng nguyên sắp xao động nên anh nhất định phải ở lại trong nhà hùng phụ cho đến khi trùng nguyên bình phục rồi mới được rời đi.
Kỳ thật anh cũng biết là vị hùng phụ kia sẽ không bao giờ chịu lãng phí tinh thần lực đế giúp anh kiềm chế trùng nguyên hỗn loạn, anh ở chỗ này cũng chỉ là vì muốn giảm bớt đi một chút đau đớn. Bởi khi ở gần trùng đực, loại vật chất EY kia cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều, đối với anh ít nhiều gì cũng có chút tác dụng nho nhỏ.
Trước kia anh còn lo lắng không biết lúc nào thì vị hùng phụ kia lại tâm huyết dâng trào muốn lôi anh ra trừng phạt, nhưng hiện tại đã có em trai trùng đực non, hùng phụ căn bản không rảnh quan tâm đến bọn anh.
Anh khẽ nhếch miệng cười, đây thật sự là một tin tức tuyệt vời.
Đang suy nghĩ, Quyền Yến đột nhiên cảm giác được bên chân truyền đến một cảm giác lôi kéo rất nhỏ.
Anh cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một tiểu trùng non còn chưa cao đến bắp chân anh đang đi lại gần chân anh rồi dùng tay tóm lấy ống quần của anh.
Tiểu trùng non có một mái tóc màu đen nhung, đôi mắt to màu xanh thẳm, làn da trắng nôn khuôn mặt mập mạp trắng nõn nà và bờ môi hơi phụng phịu, mặc trên mình một bộ quần yếm nền làm viền bạc, một đôi tay nho nhỏ nằm lấy ống quần của anh dường như muốn trèo lên trên.
Quyền Yến không lập tức ôm cậu bé lên, rất ung dung nhìn cậu bé, trùng văn trên mặt theo đó mà động dậy.
Đây chính là em trai trùng đực non của anh!
Đây là lần đầu tiên sau tiệc phá xác anh được nhìn thấy cậu bé, thời gian qua đi, vẻ ngoài của cậu bé càng ngày càng đáng yêu, khó trách hùng phụ lại yêu thích cậu bé đến như vậy.
"A ~" Duy An thấy không bò lên được, liền mở cái tay nhỏ ra muốn ôm một cái,
Quyền Yến bất vi sở động, mang theo nụ cười ấm áp nhìn cậu bé.
Duy An nghi ngờ nghiêng đầu một cái, cũng không hiểu vì sao anh trai lại không ôm cậu.
Cậu kéo dài hai tay cao hơn, giọng nói mềm mại, ” Y ê a - nha nha ~ "
Quyền Yến vẫn không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn khuôn mặt sữa ngơ ngác nhìn anh, sau đó từ ngờ vực chuyển thành oan ức, cuối cùng đến tận lúc cậu bé nhíu mày như muốn khóc lên, anh mới củi người ôm cậu bé lên.
Vừa mới ôm, toàn bộ cơ thể anh liên cứng đò.
Trùng đực non, đều mềm như thế sao?
Anh xoay người ý đồ muốn bỏ cậu xuống, Quyền Yến ban đầu còn không ngờ tới việc cậu bé mềm như thể nên mới ôm cậu bé lên, nếu không cho dù cậu bé khóc lóc khiến anh bị hùng phụ phát hiện rồi bị phạt thì anh cũng sẽ không ôm cậu lên đầu.
Nhỏ như vậy, mềm như thế, giống như chỉ dùng lực là sẽ hỏng mất.
Nhận thấy được ý đồ của anh, Duy An lập tức dùng hai cái tay nhỏ bám chặt vào cổ của anh, toàn thân đều đang bày tỏ là cậu không muốn xuống, thậm chí còn kích động đến mức thốt ra một chữ, "A không "
Quyền Yến kinh ngạc, "Biết nói chuyện rồi?"
Duy An bám chặt lấy cổ của anh, hung hăng lắc đầu, "A không ~ y y a không ~ "
Thấy vậy, Quyền Yến nhíu mày, cũng không có ý đồ buông cậu xuống nữa, chỉ trở lại nằm ở trên ghế rồi đặt tiểu Duy An ở trên l*иg ngực của mình.
Kỳ thật, trùng đực non chỉ cần sau ba tháng là sẽ có thể nói được một hai chữ đơn giản, anh sở dĩ kinh ngạc như này là bởi vì con trùng đực non trước mắt đã sáu tháng rồi còn chưa biết nói chuyện, trong khi mấy con trùng cái bình thường đã có thể chạy có thể nhảy, nên toàn bộ trong nhà trên dưới đều rất lo lắng về việc này.
Đến cả Quyền Phiền cũng chạy đến trước mặt anh phàn nàn mấy lần, khiến Quyền Yến từng có một lần hoài nghi, em trai trùng đực này có phải đã bị thiểu năng rồi hay không.
Duy An thấy anh trai không còn muốn buông mình xuống nữa, liền an tĩnh ghé vào l*иg ngực anh trai, một lúc sau lại ngẩng đầu lên nhìn anh trai, sau đó bắt đầu nói với anh trai bằng ngôn ngữ của riêng mình, ý muốn bảo là hôm nay anh trai định làm gì vậy.
"Êa-yynha-yy - nha nha ~ nha nha"
Quyền Yến rũ mắt nhìn cậu bé đang phát ra giọng nói nho nhỏ mềm mềm trước ngực, anh nghe xong cũng không cảm thấy phiền. Con non nhỏ này không biết là đã uống bao nhiêu sữa, mà trên người lại tràn ngập một mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Ngửi thấy mùi này, Quyền Yến dần dần cảm thấy mệt mỏi, thần kinh vì trùng nguyên hỗn loạn mà trở nên căng thẳng nhói nhói nay đã được hòa hoãn, khiến một người suốt nửa năm qua không có được một giấc ngủ an ổn là anh cuối cùng cũng có thể nhắm nghiền hai mắt thuận lợi tiến vào mộng đẹp.
Duy An a a ô ô nói quên cả trời đất đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện anh trai đã ngủ, cậu bé vội vàng dùng tay nhỏ che miệng, chớp chớp đôi mắt to an tĩnh.
Rất ít khi được gặp anh trai nên cậu bé tranh thủ lúc này cố gắng nhìn thật nhiều, trong đôi mắt thật to là ý cười óng ánh. Đột nhiên cậu trông thấy một vài sợi gì đó màu đen nhánh đang chạy tán loạn trên trán và trên thân của anh.
Đôi tay nhỏ của Duy An giật giật, hiểu kì tóm lấy cái sợi hắc khí đang vọt qua l*иg ngực của anh trai rồi giật ra.
Ở chỗ mà cậu bé không nhìn thấy, Quyền Yến cho dù đã thϊếp đi thì vẫn nhíu chặt lông mày, có chút thư giãn, ngủ càng sâu hơn.
Ghé vào l*иg ngực của anh, Duy An mở to hai mắt nhìn thứ đồ đen nhánh trên tay, cậu bé lắc lắc không chịu vứt đi, trừng mắt nhìn món đồ đen nhánh kia rồi giơ lên bên miệng há mồm cắn một cái.
Trong phút chốc, một vị đắng ngắt lập tức lan tràn trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu bé.
Cả khuôn mặt cậu bé nhăn lại, đôi mắt lập tức đỏ bừng, còn có chút ươn ướt.
Duy An méo miệng trèo lên trên l*иg ngực anh trai, phí sức leo đến bả vai của anh trai rồi liền dùng khuôn mặt mềm mềm không ngừng chà lên mặt Quyền Yến, trong chất giọng sữa mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở, "Ê a ê a "
Bị cậu làm tỉnh lại, Quyền Yến rũ mắt nhìn hốc mắt đỏ lên và khuôn mặt tràn đầy oan ức của cậu, khẽ nhíu mày lại.
Anh đứng dậy, nhu hòa kéo cái mông của cậu bé lên, để cậu bé nằm sấp trong ngực anh, trong giọng nói ôn hòa mang theo chút tức giận không dễ phát giác, "Làm sao vậy?"
Anh không cho rằng ở trong trang viên này còn có cái gì có thể ức hϊếp được trùng đực non, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của trùng đực non anh lại không khống chế nổi dâng lên chút tức giận.
Duy An một tay nắm chặt áo của anh trai, một tay cực kỳ sinh động miêu tả lại, cậu chỉ chỉ lên người Quyền Yến, rồi dùng cái tay nắm lấy cái gì đó rồi đưa tay cho vào trong miệng cắn một cái, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, "Ê a ~ phi phi phi~"
Một loạt động tác vô cùng sinh động, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cũng run rầy theo đó, mọi xúc cảm đều rất chân thật, khiển Quyền Yến không khỏi bật cười.
Trông thấy anh trai đang cười nhạo cậu, Duy An trừng lớn hai mắt. Cậu vốn đang ủy khuất, nhưng chẳng những không được an ủi mà còn bị cười nhạo.
Lúc này, cậu bé mắt đỏ quay đầu chôn vào trong ngực anh, mặc cho từng giọt nước mắt rơi xuống.
Bị nước mắt thấm ướt trước ngực, toàn thân Quyền Yến run lên, lúc này anh không cười nữa, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa bị một chút bồi rồi thay thế.
Hai cái tay nhỏ của Duy An nắm thật chặt lên áo của anh trai, bộ dáng nho nhỏ nhìn vô cùng đáng thương.
Từ đó đến giờ chưa từng dỗ trùng non, Quyền Yến cứng ngắc mất hai giây rồi mới thở dài một cái.
Anh thử giơ tay lên, nhu hòa chạm vào đầu Duy An rồi vuốt ve, xúc cảm cũng không tệ lắm. Vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn thân thể nho nhỏ co lại trong ngực anh, nhu hòa hạ giọng nói, "Duy An ngoan, không khóc."
Tiểu trùng non co lại trong ngực anh không nhúc nhích.
Quyền Yến bất đắc dĩ tiếp tục dỗ dành, "Không cười em đâu, chẳng qua là cảm thấy em rất đáng yêu."
Duy An chôn ở trong ngực anh giật giật cải đầu nhỏ, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Quyền Yến, giọng nói mang theo chút nức nở hỏi lại, "Ê a?"
Quyền Yến nhìn khóe mắt của cậu bé vẫn còn nước mắt, dưa tay nhu hòa lau lau đi, cũng không biết vì sao anh giống như có thể nghe hiểu cậu bé nói gì, khẽ cười nói, "Thật đó."
Tiếng nói của anh vừa dứt, Duy An lập tức cao hứng cười lên, đôi mắt màu xanh thắm trên khuôn mặt nhỏ còn mang theo nước mắt cũng xuất hiện ý cười óng ánh, sáng long lanh làm xúc động cả trái tim.
Quyền Yến sững sờ nhìn cậu bé, một lúc lâu sau mới đưa tay bóp lên khuôn mặt mập mạp mà anh thèm muốn đã lâu, cảm giác mềm mại thực sự vượt quá tưởng tượng của anh, không hiếu sao cũng khiến trái tim của anh mềm nhũn theo.
Anh đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu, ở tiệc phá xác, anh đã tuyên thệ là sẽ bảo vệ em trai trùng đực non, một trùng có quan hệ máu mủ với anh, mới ra đời không lâu, yếu ớt nhu thuận như một tờ giấy trắng.
Quyền Yến ngồi ở trên ghế nằm, đặt Duy An ở trên đùi, rất là kiên nhẫn nói, "Gọi anh trai đi."
Duy An nhìn anh, giọng nói mềm mềm nói theo, "Ê a~"
“Anh trai”
"Y y-"
"Anh trai"
"Ee~"
"Anh trai."
"Anh nha -"
Trên bãi cỏ, một thanh niên cao lớn ôn hòa trên mặt mang theo ý cười vô cùng kiên nhẫn dạy con non trên đùi học nói, cái tay đỡ phía sau lưng con non thận trọng giống như là đang che chở một loại trân bảo.
Buổi tối, lúc Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chơi đùa với Duy An bật chợt nghe thấy cậu bé thốt ra một chữ anh, ông còn chưa kịp vui sướиɠ khi biết Duy An đã biết nói chuyện, sau khi kịp phản ứng Duy An nói chữ gì xong thì cả khuôn mặt ông đều đen lại.
Tiểu Duy An của ông đã biết nói chuyện nhưng trùng đầu tiên mà cậu bé kêu lại không phải ông?
Ông chỉ ra ngoài một ngày mà tiểu Duy An của ông đã bị trùng khác dạy cách gọi anh trai rồi?
Đang chơi rất cao hứng, Duy An đột nhiên bị hùng phụ ôm vào trong ngực, cậu bé ngây thơ ngẩng đầu nhìn hùng phụ, hơi hả cái miệng không răng ra, "A?"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lau tóc của cậu bé, dụ dỗ nói, "Gọi hùng phụ."
Duy An cọ xát đầu trong ngực ông, "A... Nha "
"Hùng phụ."
"A... Nha - "
"Hùng phụ."
"A... Nha -"
Một tiếng lại một tiếng lặp lại, tiểu Duy An vô cùng nhỏ bé đã bắt đầu mệt mỏi ngủ thϊếp đi ở trong ngực hùng phụ cao lớn.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn tiếu Duy An mập mạp nhỏ bé ở trong ngực, một chút ít khó chịu trong lòng rốt cục cũng bị sự vui sướиɠ khi biết cậu bé biết nói chuyện thổi tan thành mây khói.
Ông đưa tay chọc chọc vào mặt Duy An, ý cười đầy mặt, "Đồ nhóc con không có lương tâm."