Hoạn Sủng Yêu Phi

Chương 10: Chuyện đã qua (H)

Lô Vãn cũng không yếu đuối mong manh như bề ngoài của nàng, Thịnh Tuyết Tản nhớ tới cơn giận của hoàng thượng, đám cung nhân quỳ bên dưới lạnh run hết cả. Ngay cả việc nghiệm thân này hoàng đế cũng không giao cho ma ma dạy lễ nghi mà hạ lệnh đưa nàng tới thẳng Tây Xưởng, qua đó có thể thấy được cơn giận của ông ta lớn thế nào.

Thịnh Tuyết Tản hiểu rõ việc đưa một người tới Tây Xương có ý gì, cuối cùng thì mỹ nhân cũng phải hương tiêu ngọc vẫn mà thôi.

“Nâng lên chút, vén áo ra.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Thản không mang theo một chút sắc tình nào nhưng lại khiến Lô Vãn đỏ mặt. Nàng thà rằng hoàng đế hạ lệnh chém đầu nàng ngay còn hơn ở trước mặt thái giám bày ra cơ thể của mình thế này.

Nhưng mà dù sao cũng đã tới nơi này, giữa việc bị một tên thái giám xem và việc bị một đám thái giám đè xuống kiểm tra, Lô Vãn vẫn hiểu được nên chọn bên nào. Nàng bất đắc dĩ nâng cơ thể lên từng chút một, bờ mông rời khỏi ván giường.

“A…” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Thịnh Tuyết Tản mất kiên nhân, một tay hắn đỡ mông Lô Vãn nâng lên, năm ngón tay hắn lạnh buột kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lô Vãn run cả người, hai chân nàng không tự chủ được mà khép chặt lại.

“Mở chân ra!” Ngón tay của Thịnh Tuyết Thản đjnh nhét vào giữa hai chân nàng, nhưng ai ngờ Lô Vãn kẹp chặt quá, hắn khó mà tiến vào được. Thịnh Tuyết Tản nhìn nàng nhỏ giọng rêи ɾỉ như chú mèo nhỏ, một người luôn chú ý tới hiệu suất công việc nổi tiếng lạnh nhạt âm hiểm xảo trá như đô đốc Tây Xương lại nổi lên lòng thương hại.

“Thỉnh nương nương không làm lãng phí thời gian, sau một nén nhang nô tài phải quay về phục mệnh, nếu như nương nương muốn bị chúng ta giữ chặt nghiệm thân thì cứ tiếp tục làm thế.”

Thịnh Tuyết Tản kiên nhẫn khuyên nhủ, chẳng qua lời nói ra khỏi miệng không khác gì uy hϊếp cả. Hắn nhìn nữ tử giàn giụa nước mắt chậm rãi tách mở chân ra, không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác bực bội. Thịnh Tuyết Tản cầm đèn cúi người tới gần hạ thân của Lô Vãn.

Dưới ánh đèn mờ, nơi u ám bên dưới hơi hé ra, hoa tâm khép mở theo từng nhịp hít thở của Lô Vãn. Đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản nhìn thấy phía dưới của nữ nhân, thâm đen hay trắng hồng hắn cũng đều gặp qua cả. Tây Xương vốn là nơi ô uế, bọn họ nổi danh với những thủ đoạn tra tấn người bỉ ổi. Chẳng qua bọn họ cũng được coi là một thanh vũ khí sắc bén để cạy mở miệng phạm nhân, tới tận bây giờ còn chưa thất bại lần nào.

Người đời đều để ý tới nơi bí ẩn háng, chẳng qua hắn là thái giám, hắn càng hiểu rõ cách lợi dụng nơi ấy khiến địch nhân tan vỡ.

Nhưng hôm nay, vẻ mặt khuất nhục của Lô Vãn phối hợp với hoa huyệt non mềm như hoa bên dưới cơ thể nàng lại khiến cho Thịnh Tuyết Tản sững sờ. Chẳng qua hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nữ nhân càng đẹp thì càng giỏi lừa người, những lời này quả thật không sai, ngay cả thái giám nàng cũng có thể mê hoặc được quả thực gánh vác được hai tiếng “yêu phi”.

Hai ngón tay hắn không hề lưu tình đâm thẳng vào trong hoa tâm, Lô Vãn khẽ run rẩy, nàng muốn khép chân lại, bên trong hoa huyệt xoắn chặt lại như muốn đẩy thứ xâm nhập ra bên ngoại. Tay còn lại của Thịnh Tuyết Tản giữ chặt chân nàng tách ra, hắn cúi người thấp xuống, hai ngón tay tách mở của huyệt khiến hắn có thể thấy rõ cảnh sắc bên trong. Từng thớ da thịt mềm mại chồng chất lên nhau chứng minh rõ không chỉ bên ngoài Lô Vãn có thể câu hồn câu phách, mà ngay cả nơi phía trong bí ẩn nhất của nàng cũng khiến cho người ta hận không thể dâng tính mạng lên cho nàng.