Nàng để cho Lê Nô xuất xung suốt đêm quay trở về Vân Điền.
Lê Nô khóc như mưa chẳng qua tâm ý Lô Vãn đã quyết, bắt buộc nàng ấy phải rời đi ngay trong đêm, nếu không nàng sẽ lập tức treo cổ trước cửa cung. Lê Nô ôm theo số bạc được Lô Vãn chuẩn bị theo đường nhỏ rời đi, mỗi một bước nàng ấy lại quay đầu lại một lần.
Trời thu cô tịch, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lô Vãn, nàng nhìn hình trăng lưỡi liềm phá trên trời cao không biết con đường phía trước sẽ ra sao, tên hoàng đế kia sẽ dùng cách gì để tra tấn nàng đây? Liệu rằng nàng có giống như mẫu phi năm đó nhận hết vũ nhục mà chết hay không?”
Lô Vãn vẫn luôn nhớ rõ mẫu phi mình bị lột sạch treo lên trước tường thành. Nữ nhân khuynh thành bởi vì thuộc về nam nhân tiểu quốc mà dẫn tới họa sát thân.
Thịnh Tuyết Tản chạy tới rất nhanh.
Một đám hoạn quan thân thể cường tráng của Tây Xưởng nhanh chóng xông vào tẩm cung, Thịnh Tuyết Tản cầm đầu lại mang gương mặt trắng nõn âm tàn, hắn như rắn độc quan sát Lô Vãn từ trên xuống dưới.
“Nương nương, mời đi.” Giọng nói Thịnh Tuyết Tản không bén nhọn giống như những thái giám khác mà mang theo âm sắc của thiếu niên chưa vỡ giọng, không hề xứng đôi với bề ngoài của hắn.
Lô Vãn không chống cự, nàng theo bọn họ lên xe ngựa đi thẳng tới Tây Xưởng.
Tây Xưởng này u ám hệt như đám thái giám kia.
Thịnh Tuyết Tản dẫn Lô Vãn vào cửa để cho những tên thái giám còn lại ở bên ngoài. Trong phòng ngoại trừ mấy ngọn đèn dầu lờ mờ thì có một cái bàn vuông và một chiếc giường ván gỗ.
“Mời nương nương. Bệ hạ yêu cầu nghiệm thân.” Thịnh Tuyết Tản nói.
Nghiệm thân? Lộ Vãn hiểu rõ, nếu như biết trước có ngày này nàng đã không dùng thuốc mê hoặc Lý Cảnh Hòa, miễn cho hôm nay phải chịu tội.
Lô Vãn đáng thương nhìn Thịnh Tuyết Tản, dung mạo vẫn luôn là vũ khí sắc bén của nàng nhưng ai ngờ Thịnh Tuyết Tản lại là thái giám. Ánh mắt hắn nhìn nàng không hề nổi lên bất cữ gợn sóng này, hắn cũng không hề thúc giục mà cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng như vậy.
Lô Vãn nghiến răng, nàng đành phải ngồi lên trên giường gỗ cởi giày ra sau đó ngả người nằm xuống.
“Thịnh đô đốc muốn làm thế nào?” Lô Vãn hờn dỗi mở miệng hỏi.
“Mời nương nương cởi nội khố, tách mở chân ra.” Thịnh Tuyết Tản nói năng rõ ràng, hắn thấy Lô Vãn vươn tay xuống muốn cởi bỏ nội khố thì tiến lên một bước cầm chặt cổ chân nàng ép Lô Vãn phải tách hai chân ra.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, khó để nhìn thấy phong cảnh bên dưới, Thịnh Tuyết Tản cau mày, hắn định gọi người cầm đèn. Lô Vãn phát hiện được ý đồ của hắn vội vàng túm chặt tay Thịnh Tuyết Tản: “Đừng mà.”
Trong giọng nói của nàng mang theo ý cầu xin.
Không biết Thịnh Tuyết Tản nghĩ gì nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lại mặt mũi cho Lô Vãn. Hắn tự mình cầm đèn bước lại gần, bàn tay lạnh băng sờ lên chân Lô Vãn, sau đó hắn giật mạnh nội khố của nàng xuống, chiếc qυầи иᏂỏ trượt thẳng tới mắt cá chân.
Đôi chân của Lô Vãn trắng nõn như ngọc, khi đầu ngón tay Thịnh Tuyết Tản chạm vào, xúc cảm trơn nhẵn bên dưới còn hơn hẳn khay ngọc của hắn. Thịnh Tuyết Tản vô thức vuốt ve đầu ngón tay như thưởng thức dư vị còn sót lại. Sau đó hắn nhanh chóng tỉnh táo lại khẽ cau mày, tựa hồ có hơi bực bội với hành vi khó hiểu của bản thân.