Tận Cuối Con Đường

Chương 13: Ngoại truyện Tống Thận.

Năm sáu tuổi, Tống Thận từng thấy một trận h ỏa h oạn.

Tuy mọi người đều nói anh không nhìn thấy nhưng trận h ỏa h oạn đó vẫn luôn in hằn trong tâm trí anh.

Mười năm sau, tro tàn trong trận h ỏa h oạn đó vẫn bay trong gió rồi rơi vào cuộc đời của anh.

Lần ấy, anh đã mất đi cả bố lẫn mẹ.

Hôm đó là sinh nhật anh, anh vẫn đang đợi bố mẹ đi công tác trở về.

Bố mẹ hứa sẽ mua bánh kem siêu nhân điện quang cho anh.

Nhưng họ đã nuốt lời, hơn nữa còn không bao giờ quay về nữa.

Từ đó về sau, Tống Thận cũng không còn đón sinh nhật nữa.

Lúc điền nguyện vọng đại học năm mười tám tuổi, anh đã điền hết vào trường cảnh s át.

Viên Quốc Minh ngập ngừng, khuyên nhủ anh: “Cháu có thể chọn ngành cháu thích mà.”

Đất nước luôn ưu ái con của l iệt s ĩ m ồ côi.

Tống Thận đáp: “Đây là ngành cháu thích.”

Từ năm mười mấy tuổi, nó đã trở thành mục tiêu nghề nghiệp duy nhất của anh.

Viên Quốc Minh lại nói: “Lên đại học cháu có thể bắt đầu hẹn hò được rồi. Chú có nghe chủ nhiệm của cháu bảo, trong lớp, lớp kế bên, kể cả đàn chị hay đàn em thì cũng có rất nhiều cô gái thích cháu.”

Tống Thận chỉ cười chứ không nói gì.

Cuối cùng Viên Quốc Minh cũng nghiêm túc nói: “Chú coi cháu như con trai của mình, chú hy vọng cháu có một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng sống trong quá khứ.”

Tống Thận gật đầu, nộp nguyện vọng xong, anh gập máy tính lại rồi nói: “Vâng, cháu sẽ sống như thế.”

Sau đó anh cầm áo khoác lên: “Cháu đi chơi bóng đây.”

Mở cửa ra ngoài.

Viên Quốc Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của anh rồi thở dài.

Tống Thận trả lời như thế chỉ vì muốn ông vui thôi, sao ông có thể không nhìn ra được.



Nửa đêm mọi người trong ký túc xá trò chuyện với nhau, ai cũng nhất trí cho rằng: “Tình yêu của con trai dành cho con gái thường bắt đầu từ thương tiếc và tò mò.”

Rất nhiều năm về sau, khi Kỷ Hiểu Hiểu hỏi Tống Thận tại sao khi đó anh lại đồng ý cho cô trở thành “sự cố" trong cuộc đời mình, không hiểu tại sao anh lại nhớ đến câu nói ấy.

Thương tiếc và tò mò.

Khi nhìn thấy cô, anh sẽ không đành lòng từ chối, sẽ mềm lòng, sẽ muốn bảo vệ cô.

Tuy vẫn còn do dự, lo lắng mình sẽ mang lại tổn thương cho cô nhưng cô đã thề rằng: “Chỉ cần bên nhau.”

Mọi chuyện sau này diễn ra quá nhanh, Tống Thận vẫn không dám “quên mình” yêu cô.

Anh đã từng do dự, liệu anh có nên bày tỏ tấm chân tình của mình với cô hay không. Giống như cô, không hề ngại ngùng thể hiện cho anh biết tình yêu của cô.

Nhưng rất nhiều năm về sau, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ở b iên giới Trung - Việt, Tống Thật luôn thấy rất may mắn.

Trong quá khứ, anh càng ít thể hiện tình cảm của mình thì giờ đây cô càng dễ thoát khỏi, không phải sao?

Tống Thận lại bắt đầu có những cơn mơ.

Trong mơ, không chỉ có bố mẹ anh thời trẻ mà còn có cả dáng vẻ của cô khi ngồi xổm trong nhà vệ sinh khóc thút thít nữa.

Tống Thận nhớ lại cái ngày hai người chia tay, Hiểu Hiểu đã cầu xin anh thế nào, có thể không cần liên lạc, cô chỉ muốn biết anh vẫn còn sống thôi.

Còn anh, anh dùng sự im lặng của mình để thay cho câu trả lời.

Về sau, khi anh sắp phải thực hiện một nhiệm vụ rất ng uy h iểm, rất có khả năng bị bại lộ thân phận.

Trước khi lên đường, Tống Thận đã lên mạng viết cho cô một bức thư rồi lên lịch gửi qua email.

Anh không để lại d i thư cho bất cứ ai, anh chỉ muốn Hiểu Hiểu nghĩ rằng anh vẫn đang sống bình an ở một nơi nào đó trên thế giới này.

Cô rất thích khóc, anh không muốn cô khóc.

Mọi chuyện sau này chỉ còn lại những mảnh vụn mơ hồ trong tâm trí.

Bác sĩ t âm lý mà c ông an tỉnh mời tới nói với Tống Thận, đó là cơ chế tự vệ của não người.

Những ký ức tàn nh ẫn nhất như r óc x ương, x ẻ th ịt, ch ém đ ầu đều bị xoá bỏ, thứ còn đọng lại chỉ là những dấu vết chân thực được lưu lại trên cơ thể trẻ trung nhưng đầy rẫy vết thương của anh.

Còn chưa điều trị xong Tống Thận đã hay tin Kỷ Hiểu Hiểu sắp kết hôn.

Anh chạy vội đến Bắc Kinh ngay trong đêm.

Khi thật sự đứng trước cửa khách sạn, nhìn thấy bức ảnh cô khoác tay chú rể mỉm cười, anh đã không cầm lòng được mà tự hỏi mình: “Tống Thận, mày đến đây có ý nghĩa gì không?”

Nhưng đôi chân không chịu nghe lời mà đi về phía hội trường hôn lễ.

Lúc đến trước cửa, một cô gái có gương mặt tròn mỉm cười xán lạn nhìn anh chằm chằm.

Tống Thận trông thấy xấp tiền mừng trong tay cô ấy mới hiểu, lập tức ra khỏi khách sạn, đi đến cây ATM gần đó nhất để rút tiền.

Trong chiếc thẻ anh mang theo bên người chỉ có mười nghìn tệ, thế là anh rút cả mười nghìn tệ.

Cô gái mặt tròn ngây người, cầm bút rồi hỏi họ tên của anh.

Tống Thận đã im lặng rất lâu, sau đó anh cười nói: “Không cần, tôi vào trong ngồi một lát rồi đi ngay.”

Anh tìm một góc khuất nào đó rồi ngồi xuống, có lẽ xung quanh toàn là họ hàng bạn bè của chú rể, bọn họ đang nói cô dâu chú rể là một đôi trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.

Anh im lặng lắng nghe, từ mọi người xung quanh, anh chắp ghép từng chút từng chút một về những năm tháng của cô mà anh đã bỏ lỡ.

Cô đến Thuỵ Sĩ du học, giảng viên rất thích cô, muốn giữ cô ở lại học lên tiến sĩ.

Nhưng cô lại nói mình muốn về nước sớm, thế là cô quay về Bắc Kinh rồi tìm được một công việc ở gần trường đại học của mình.

Bọn họ lại nói cô dâu gầy quá, bên cạnh lại có người cười nói: “Để Hà nấu thật nhiều món ngon, vỗ béo cô ấy lên một chút.”

Tự dưng Tống Thận lại thấy mình không cần thiết ở lại nơi này thêm nữa.

Anh cầm ly r ượu rồi cạn chén với cô dâu chú rể đang thề nguyền ở đằng xa.

Sau khi thoát thân khỏi vùng biên giới, thị lực của anh giảm sút nghiêm trọng, phải đợi đến lần ph ẫu thuật tiếp theo.

Thế nên anh không hề nhìn thấy, cô dâu đang đứng trên sân khấu đột nhiên ngẩn người, sau đó mặt đẫm lệ.

Họ hàng bạn bè thân thiết cùng bàn còn đang nhiệt tình thảo luận, đoán xem có phải cô dâu muốn sinh hai đứa, con sẽ do bà ngoại nuôi hay bà nội nuôi.

Tống Thận đặt ly r ượu xuống rồi đứng dậy rời đi.

Sinh nhật năm 21 tuổi, anh đã ước.

Mong cho cô gái của anh hạnh phúc.

Hôm nay điều ước này đã trở thành hiện thực, thật tuyệt.

Điện thoại từ Vân Nam gọi đến cứ reo lên liên tục, muốn khuyên anh hãy nhanh chóng quay về điều trị.

N ội t ạng, x ương c ốt, đôi mắt và đôi tai của anh đều cần được điều trị trong một khoảng thời gian dài.

Anh tắt máy, ném điện thoại qua một bên.

Lúc nghe thấy tiếng ch ó sủa, Tống Thận đang thu dọn đồ đạc quay về Vân Nam.

Anh hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, trong tiếng chó sủa, hình như anh còn nghe thấy tiếng khóc quen thuộc.

Nhưng anh lại nghĩ có thể là do mình nghe nhầm, bởi vì trong vô số lần đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái ch ết, anh cũng thường xuyên nghe thấy tiếng cô khóc.

Rất nhỏ, rất khẽ, hệt như tiếng khóc của mèo vậy, khiến anh không muốn ch ết.

Còn hiện tại chủ nhân của tiếng khóc này chắc vẫn đang mặc bộ váy cưới xinh đẹp, nhận được những lời chúc phúc từ tất cả mọi người.

Nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đã thôi thúc anh phải buông bộ quần áo trong tay mình xuống, mở cửa rồi bước ra ngoài.

Sau đó, Tống Thận đã nhìn thấy cô.

Cô dâu vốn nên rạng rỡ, giờ đây đang ngồi thu mình trong một góc, hai tay ôm đầu.

Giống như một ngày nọ trong đêm đông của rất nhiều năm về trước, cô cũng cuộn mình lại như thế.

Lỗ tai như bị ai đó cầm búa nện vào, thế giới của anh đều đang rung chuyển.

Tống Thận bế cô lên.

Trong đôi mắt cô toàn là nước mắt, bởi vậy cô cũng không thấy được đôi mắt dưới vành mũ của anh cũng đã đỏ ửng ngay khi nhìn thấy cô.

Bọn họ đã ôm nhau rồi hôn nhau.

Bản năng nói cho anh biết, anh rất nhớ cô gái này, rất nhớ rất nhớ.

Tiếp đó bàn tay của cô chạm lên vết sẹo trên ngực anh, khiến anh đột nhiên bừng tỉnh.

Anh là người đã bị m a quỷ dưới địa ng ục kéo mất một cái chân rồi.

Còn cô, hôm nay là hôn lễ của cô, cô có người chồng mà cô thương yêu, có nửa đời sau yên ổn và hạnh phúc.

Tống Thận đẩy cô ra, ngồi dậy rồi tát mình một cái đau điếng.

Tống Thận vẫn luôn cho rằng Hiểu Hiểu là món quà ông trời ban tặng cho anh.

Nếu không anh cũng không giải thích được tại sao mình lại chỉ xiêu lòng trước cô, cũng không thể giải thích được rốt cuộc sự chờ đợi và tình yêu trước sau như một của anh dành cho cô đến từ đâu.

Sau khi hiểu lầm được hóa giải, hình ảnh về một cuộc sống anh không dám nghĩ tới lại được cô dâng đến trước mặt mình.

Bên trong căn nhà nho nhỏ; có mèo, có hoa và có cả ánh mặt trời.

Quan trọng nhất là có cô.

Dù là dáng vẻ tóc rối chưa tỉnh ngủ lúc sáng sớm hay là dáng vẻ dần làm nũng và giở trò với anh của cô, đều rất đáng yêu.

Khiến anh phải vô thức bật cười những lúc nhớ lại khi đang đi trên đường.

Mất rồi lại có được, đó chính là sự bất ngờ lớn nhất.

Cũng giống như bạn bè thân thiết bên đằng trai đã nói trong buổi tiệc, Hiểu Hiểu thật sự rất gầy.

Tống Thận đã nấu rất nhiều món cho cô, anh chỉ mong mình có thể bù đắp lại được những gì họ đã bỏ lỡ cho cô.

Lúc dọn phòng, anh phát hiện ra cô dùng th uốc ổn định tâm trạng, giảm bệnh mất ngủ.

Nhưng cô không nói cho anh biết, anh cũng vờ như không phát hiện ra.

Chỉ là đêm khuya, khi cô khóc gọi tên Tống Thận trong mơ, anh lại nhớ tới những viên th uốc đó.

Từng giờ từng phút nhắc nhở anh, trong suốt những năm anh “mất" cô đã dày vò và đau khổ thế nào.

Anh chưa từng nói cho cô biết, nếu ngày hôm đó cô không chặn anh trước khu nhà, anh sẽ hoàn toàn biến mất trong biển người.

Bởi vì trước khi gặp được cô, Tống Thận cứ ngỡ kết cục định trước của mình sẽ là đồng quy vu tận.

Anh có thể gắng gượng bò ra khỏi đ ịa ng ục cũng nhờ vào tình yêu của cô.

Anh chưa từng lên kế hoạch cho tương lai của mình, ngoại trừ cô.

Cuộc đời của Tống Thận, lấy tuổi 28 làm ranh giới.

Trước năm 28 tuổi, mục tiêu của cuộc đời anh là phá được h ang ổ b uôn bán MT.

Sau năm 28 tuổi, anh muốn sống vì cô gái đã c ứu vớt anh ra khỏi vực sâu vạn trượng.

Nhưng ông trời đã trêu ngươi anh.

Có lẽ đây là phút giây gần với viên mãn nhất trong cuộc đời Tống Thận, anh và cô đã có một mái ấm và một công việc ổn định.

Đứa con chuẩn bị chào đời của hai người cũng đã nhận được bình an khấu và khóa trường mệnh mẹ nuôi và ông nuôi gửi tới.

Nhạc, video dưỡng thai được phát ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Hiểu Hiểu đi qua đi lại, thỉnh thoảng cô sẽ trò chuyện với đứa con trong bụng mình.

“Con yêu, con muốn ăn kem lắm phải không? Nhưng bố con không cho, phải làm sao đây.”

Anh bật cười, chỉ đành dung túng cho thai phụ tôn quý, mua cho cô một hộp kem giữa trời đông để cô ăn một miếng nho nhỏ.

Trông có vẻ như t iền bạc, b ạo lực, m áu m e đều đã tránh xa cuộc sống của anh.

Anh bị Hiểu Hiểu ảnh hưởng, cũng bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của gia đình ba người.

Hiểu Hiểu hào hứng mua vải vóc về thêu thùa may vá, làm được một nửa thì chán, vãn là Tống Thận làm tiếp, khâu từng mũi từng mũi tạo thành một bộ quần áo con con.

Hôm sau Hiểu Hiểu thức giấc, nhìn thấy thì bật thốt lên, cô làm nũng bảo anh may cho cô và anh mỗi người một bộ.

“Đây sẽ là quần áo gia đình của chúng ta, là đ ộc nhất vô nhị trên thế giới này, rất ngầu, được không anh?”

Thế là đôi tay quen dùng s úng và d ao g ăm của anh đã không quản ngày đêm may bộ quần áo cha con theo như cô nói là “Bộ quần áo chất chứa tình thương của bố, chắc hẳn con sẽ rất thích.”

Mỗi lúc như thế, trong đôi mắt cười cong cong của Hiểu Hiểu luôn có chút tinh nghịch.

Nhưng anh cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Về sau, anh đã đốt hết ba bộ quần áo xinh đẹp với kích cỡ khác nhau này trước mộ của cô.

Cả những di vật của Hiểu Hiểu Chu Huyên đưa lại cho anh, những bức thư tình có những vệt nước mắt của cô, và cả bức ảnh chụp chung của hai người.

Đ ốt cho Hiểu Hiểu, đ ốt cho đứa con còn chưa kịp chào đời của họ và đ ốt trước cho cả anh.

Không lâu nữa họ lại có thể đoàn tụ rồi, anh tin chắc là thế.

Không nhớ rõ được các chi tiết đau khổ trong ký ức, tiếng s úng nổ lúc chập tối, mọi chuyện diễn ra, Tống Thận cũng không sao nhớ hết được.

Anh hỏi bác sĩ t âm lý: “Có cách nào để tôi nhớ lại không?”

Bác sĩ tâm lý nói: “Đây là chức năng tự vệ của não bộ, nếu như anh cố tình nhớ lại, nó sẽ gây ra tổn thương cho anh đấy.”

Anh nói: “Chẳng sao cả, tôi muốn nhớ lại.”

Bác sĩ tâm lý không hiểu.

Chỉ thấy người đàn ông gầy gò đang nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mỉm cười, nụ cười hết sức bi thương.

Anh nói: “Đó là hình ảnh cuối cùng cô ấy để lại cho tôi, tôi muốn nhớ lại.”

Bác sĩ tâm lý cũng không biết rốt cuộc anh có nhớ lại từng chi tiết hay không nhưng cô ấy biết, người đàn ông tên Tống Thận này cứ nhớ đến hình ảnh của người vợ đã khuất như thế, rất có thể anh sẽ rơi vào cảm giác đau khổ vừa dài đằng đẵng vừa không thể nào kiểm soát được.

Tống Thận dừng điều trị, cũng không bao giờ trở lại nữa.

Người cuối cùng có ấn tượng về Tống Thận, chắc là quản trang của một ngh ĩa trang nào đó ở Nam Kinh.

Không phải dịp Tết hay ngày gì đó đặc biệt nên ngh ĩa trang vắng như chùa bà đanh.

Hôm đó trời đổ cơn mưa như trút nước, càng không có ai đến viếng thăm.

Quản trang nghe đài, thiu thiu chìm vào giấc ngủ.

Sau đó có người gõ vào cửa kính.

Ông ấy trông thấy một thanh niên đang đứng ở ngoài cửa, tay cầm chiếc ô màu đen, ống quần đã ướt sũng.

Quản trang vội vàng bảo anh đi vào đăng ký.

Ông ấy để ý thấy thanh niên tên Tống Thận này có xách theo một chiếc bánh kem bèn nhiều chuyện hỏi: “Hôm nay là sinh nhật người nhà cậu sao?”

Anh cười nói: “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi.”

Rõ ràng anh đang cười nhưng quản trang lại cảm thấy hình như mình lỡ lời rồi.

Đúng lúc này đài vọng tới tiếng hí khang, là bài Đình mẫu đơn.

Giọng hát du dương và da diết: “Sống nhưng lại không thể cùng ch ết, ch ết nhưng lại không thể sống lại thì cũng chẳng phải là tình.”

Anh đứng im tại chỗ, giống như đang đắm chìm trong hồi ức, rất lâu sau mới nhớ ra rồi đặt bút xuống.

“Tôi đi trước đây.” Anh nói.

Quản trang đi tới cửa, đưa mắt tiễn anh đến khi anh khuất dạng trong cơn mưa tầm tã.

Giữa trời và đất, giữa núi và núi, dường như chỉ còn lại bóng dáng của một mình anh.

Quản trang vô thức nhớ lại bài hát ông ấy đã từng nghe vào khoảng những năm bảy mươi tám mươi, ca từ viết như nào nhỉ?

Ồ, ông ấy nhớ ra rồi.

Một mình tôi đi qua ngàn núi muôn sông, người cũng không cần nói lời tạm biệt với tôi.

Hết.