Ra tay không chút thương tiếc.
Thang Tư Lan giơ cùi chỏ lên đỡ lấy cú đấm của đối phương về phía mình, chịu một lực khá mạnh buộc cô phải lùi về phía sau.
Mượn ánh đèn yếu ớt của con đường phía trước, Thang Tư Lan thấy rõ dáng vẻ đối phương.
"Ban Giai Giai."
"Thang Tư Lan, cô thực sự khiến tôi phải bất ngờ đấy."
Ra tay rất nhanh và tàn nhẫn.
Giọng điệu cũng vô cùng lạnh lùng.
Không hề giống Ban Giai Giai bình thường chút nào.
Thang Tư Lan nhếch môi, đôi chân dài giơ lên thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, quật ngã bằng bắp đùi, chế trụ Ban Giai Giai vào bức tường phía sau.
Hai khuôn mặt ghé sát vào nhau, đều vô cùng lạnh lùng.
"Cô…"
"Đừng giả vờ nữa."
"Cô đã biết?" Ban Giai Giai híp mắt.
Thang Tư Lan mỉm cười trả lời cô ta.
Ban Giai Giai cắn răng, đang định trở tay đánh trả thì cả hai tay đều bị khống chế.
Hai chân cũng khuỵu xuống, hai tay bắt chéo tạo thành ba đường giao nhau ở khoảng cách gần.
"Còn mấy người nữa!"
Thang Tư Lan kẹp chặt cô ta, híp mắt lạnh lùng nói: "Thang Tích Diễm phái cô đến đúng không?"
Ban Giai Giai nghiến răng chịu nhục không nói, thoạt nhìn có vẻ là tự tiện hàng động, có lẽ bị nghẹn họng ở chỗ Thang Tích Diễm, nhất thời cáu giận lên chạy đến tìm Thang Tư Lan gây rắc rối.
Khi cái tên Thang Tích Diễm được bật thốt ra khỏi miệng, trong lòng Ban Giai Giai hoảng hốt không thôi.
Cô ta không ngờ Thang Tư Lan lại biết rõ chuyện này như thế… Cái này… sao có thể!
"Răng rắc!"
Thang Tư Lan căn bản không cho cô ta cơ hội phản ứng, một tay vặn đầu cô ta.
Ra tay cực kỳ khéo léo.
Không gϊếŧ chết đối phương, chỉ khiến đối phương hôn mê bất tỉnh.
Kiểu gϊếŧ người này, trong ký ức của Thang Tư Lan cũng là bản lĩnh bị ép đến đường cùng ở kiếp trước mà thành.
Và thật không may, bản thân cô còn được thay đổi số mệnh.
*
Chờ đến khi Ban Giai Giai mở mắt ra thì thấy cả người mình đang bị trói chặt trên ghế tựa ở trong một công trình thuỷ tiện bỏ hoang.
"Đừng giãy giụa nữa."
Một giọng nói đột ngột vang lên, Ban Giai Giai lập tức quay đầu nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Thang Tư Lan đang tựa vào chiếc bàn bị gãy nát, nhìn cô.
"Cô… tại sao cô không gϊếŧ tôi?"
"Gϊếŧ người là phạm pháp, tôi không phải là Thang Tích Diễm đâu." Thang Tư Lan cợt nhã cười nói.
"Cô không sợ tôi trốn thoát trở về để cô ấy biết rằng cô đã biết hết mọi chuyện sao?" Ban Giai Giai cắn răng, trong lòng hơi bất an, cô ta vẫn luôn cảm thấy Thang Tư Lan trói mình ở đây là vì mục đích khác: "Một khi để cô ấy biết, cô chỉ có con đường chết mà thôi."
Thang Tư Lan bỗng nhiên bước đến, dứt khoát cắm đồ vật trong tay vào cổ Ban Giai Giai, tiêm thứ gì đó vào người cô ta.
Ban Giai Giai kinh hãi mở to hai mắt, sau đó giãy giụa kịch liệt: "Cô, cô tiêm cho tôi cái gì?"
"Độc, chất độc khiến cô ngoan ngoãn nghe lời."
"Cô…" Ban Giai Giai trợn tròn mắt, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Thang Tư Lan rút kim tiêm ra, ném nó đi rồi tát vào mặt Ban Giai Giai một cái.
Ban Giai Giai bị tát tỉnh ngay, thấy Thang Tư Lan, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.
Không biết là do sợ hãi hay là do không gian chật chội mà cả người Ban Giai Giai ớn lạnh, mồ hôi lạnh lấm tấm cũng rịn ra từ lỗ chân lông.
Chỉ trong chốc lát, cả người ướt đẫm mồ hôi đến khó chịu.
Nơi bụng dưới truyền đến cảm giác đau thắt âm ỉ.
"Cô… rốt cuộc cô đã tiêm cho tôi thuốc gì?"
Cảm giác cực kỳ tội tệ này khiến Ban Giai Giai hoảng sợ.
Thang Tư Lan không trả lời mà đi vòng ra sau lưng cô ta, cởi dây trói.
"Cô có ý gì?"
"Thả cô."
Câu trả lời dứt khoát của Thang Tư Lan khiến Ban Giai Giai trở nên cảnh giác.
Cô ta đang chơi trò gì vậy?
Khoé mắt thoáng nhìn thấy sự cảnh giác của Ban Giai Giai đối với mình, Thang Tư Lan nhếch môi: "Cô có thể ra ngoài tìm thuốc giải, nhưng loại thuốc này của tôi trong vòng ba phút đã hoàn toàn ngấm vào máu. Trừ phi cô hút sạch máu trong người mình, nếu không tuyệt đối không thể loại bỏ sạch sẽ. Đương nhiên, nếu tôi dám tiêm cho cô thì đã chắc chắn rằng ngoại trừ tôi ra thì không một ai có thuốc giải độc, bất cứ dụng cụ hay kỹ thuật y tế nào cũng không thể tìm ra được."
Ban Giai Giai giật mình hoảng hốt, sau đó lại thả lỏng.
"Cô sẽ phải hối hận."
Thấy cô ta rõ ràng không tin mình, Thang Tư Lan nhún vai: "Cô có thể thử mà, có lẽ lúc nãy cô cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình đúng không?"
Liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Ban Giai Giai, Thang Tư Lan hài lòng xoay người đi ra khỏi phòng chứa nước.
*
Ngày hôm sau.
Thi Hoa mồ hôi đầm đìa chạy đến , "bịch bịch” gõ vang cửa phòng của cô.
Thang Tư Lan mở cửa ra, nhìn thấy sắc mặt con khó coi hơn cả ăn phải phân của anh ta, nói: "Sao vậy?"
"Điện thoại của cô đâu, tại sao không gọi được?
Thang Tư Lan, người vẫn còn ngơ ngác chưa đánh răng rửa mặt, chỉ vào điện thoại di động nằm trên bàn: "Hết pin rồi."
Thi Hoa tức giận đến mức suýt nữa ngã xuống.
Tại sao lúc trước anh ta không nhận ra Thang Tư Lan còn có một tật xấu này, có điện thoại nhưng không sạc pin, không khởi động máy, vậy thì còn dùng điện thoại làm gì?
"Cô…" Thi Hoa hít một hơi thật sâu: "Đánh răng rửa mặt ngay, tôi ở dưới chờ cô, ba phút!"
Xoay người đóng sầm cửa lại!
Thang Tư Lan chớp chớp mắt, ăn phải thuốc súng sao?
Mười phút sau.
Thang Tư Lan nhẹ nhàng khoan khoái bước xuống lầu.
Thi Hoa đứng bên cạnh xe liên tục nhìn vào kim đồng hồ, nhìn thấy người cuối cùng cũng bước xuống, đang định phát hoả.
Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc thoải mái bình thường của cô, mấy câu nói như mắc kẹt trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.
Bồ đồ thể tháo với quần dài áo dài, dáng người chuẩn chỉnh, đôi chân thon dài kia.