"Đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cô ta, trước đó đều nhìn thấy từ xa mấy lần, không hề đắc tội với cô ta chuyện gì." Nghe vậy, Thang Tư Lan không hiểu tại sao Thi Hoa lại nghi ngờ chính đạo diễn Mẫn kia là người đứng sau làm những việc này.
"Tóm lại, cô đừng làm bất cứ chuyện gì cả." Thi Hoa lên tiếng cánh cáo: "Nếu gây ra những hậu quả khác, công ty sẽ không thể đảm bảo rằng có thể che giấu giúp cô."
"Anh Hoa vất vả rồi."
"Nếu cô cũng biết tôi vất vả thì thành thật một chút cho tôi đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa." Thi Hoa hừ một tiếng rồi cúp máy.
*
Kéo rèm rửa ra, đối mặt với màn đêm tối mịt đến mức không thấy năm ngón tay, Thang Tư Lan híp mắt lại.
Lần này quay về, dường như có thứ gì đó đã bị thay đổi.
Những thứ trong giới giải trí, giả giả thật thật, thật thật giả giả, khó mà phân biệt.
Đã bốn năm kể từ khi Thang Tư Lan được người nhà họ Thang đón từ bên ngoài về, những ký ức trước đây của cô vẫn rất rõ ràng và hoàn mỹ.
Mẹ cô sinh ra trong một gia đình bình thường, bởi vì ngoại hình khá xinh đẹp nên mới được Thang Chinh để ý đến trong lúc tham gia một bữa tiệc sang trọng sau khi ra trường đi làm, những chuyện sau đó cũng thành chuyện đương nhiên.
Sau đó mẹ cô mang thai cô, vốn dĩ định đến tìm Thang Chinh nhưng sau lưng lại nhìn thấy một nhà hạnh phúc của Thang Chinh, thế là lặng lẽ rời đi.
Lúc Thang Tư Lan tám tuổi, mẹ cô qua đời, từ đó được ông bà ngoại chăm sóc nuôi dưỡng, việc này vốn dĩ sẽ rất tốt đẹp.
Nhưng cậu của Thang Tư Lan lại cười một người vợ bợ đỡ hợm hĩnh, người mợ này chướng mắt với cô, thường xuyên kiếm cớ đánh đập, mắng mỏ.
Sợ làm liên luỵ đến ông bà ngoại, Thang Tư Lan mới cam tâm tình nguyện theo Thang Chinh rời đi.
Mỗi khi nghĩ đến việc chuyển đến đây, Thang Tư Lan vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn.
Như thể… đã được sắp đặt từ trước.
Hi vọng cảm giác kia là do mình suy nghĩ quá nhiều.
*
Nửa đêm đọc được một bài viết, Vân Mậu Lâm cũng chỉ vô tình bấm vào.
Lúc đầu định lưu lại đó để ngày mai hẵng tính.
Ngẩng đầu nhìn thấy đèn bàn trên tầng hai vẫn bật sáng, lại bị mất ngủ?
Vân Mậu Lâm gõ cửa phòng, giọng nói khàn khàn u ám của Giang Hải Lâu vang lên từ bên trong: "Vào đi."
"Ông chủ, tôi đọc được một vài thứ."
Bàn tay đang đẩy bánh xe khẽ ngừng lại, anh ngước đôi mắt đen láy lên.
Vẫn Mậu Lâm giải thích: "Là của Thang tiểu thư."
Lúc này Giang Hải Lâu mới cầm lấy điện thoại di động từ trong tay anh ta liếc nhìn một cái, khi nhìn thấy một số bức ảnh khiếm nhã trên màn hình, sắc mặt trở nên khủng bố.
Vân Mậu Lâm vẫn luôn quan sát phản ứng của anh.
Thấy anh có dấu hiệu tức giận, cô thầm nghĩ, quả nhiên vẫn còn quan tâm đến vị Thang tiểu thư này.
"Xoá đi."
Vứt điện thoại về, anh lạnh lùng lên tiếng.
Vân Mậu Lâm hơi ngạc nhiên khi Giang Hải Lâu lại thẳng thắn như thế, khác hẳn với những lần giấu diếm trước đây.
"Ông chủ…" Ngài không sao chứ?
"Không hiểu sao?"
"Tôi sẽ lập tức liên hệ với người xoá sạch những tin đồn vớ vẫn này."
"Vân Mậu Lâm!" Giang Hải Lâu lạnh lùng gọi anh lại, cả người Vân Mậu Lâm cứng đờ, xoay người lại.
"Ông chủ còn chuyện gì nữa ạ?"
"Tôi chỉ xem người phụ nữ này là một con mồi mà thôi."
Vân Mậu Lâm: "…”
Chuyện này thực sự không cần phải giải thích cụ thể với anh ta đâu.
"Cho nên không cần quá để tâm."
"…" Hình như càng giải thích càng cảm thấy chột dạ: "Tôi hiểu rồi, ông chủ định dùng Thang tiểu như như một món đồ chơi săn mồi."
Giang Hải Lâu mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì.
Vân Mậu Lâm nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa được đóng lại, ánh mắt sắc bén của Giang Hải Lâu khẽ híp lại.
Rốt cuộc Thang Tư Lan ở trong lòng Giang Hải Lâu là gì, vào lúc này ngay cả chính anh cũng mơ hồ.
*
Đêm qua có chuyện gì đó được đăng tải lúc nửa đêm, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì nó đã hoàn toàn biến mất.
Ngay cả những bức ảnh bị mấy cú đêm chụp ảnh màn hình lại cũng bị xoá sạch, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Truyền thông Kim Quang, văn phòng Dương tổng.
Dương tổng híp mắt háo sắc trước đây, bây giờ lại mỉm cười nịnh nọt với Thang Tư Lan, cười đến mức khiến Thang Tư Lan cảm thấy mất tự nhiên: "Dương tổng có chuyện gì thì cứ nói."
Không cần phải dùng ánh mắt "đáng sợ” này làm tổn thương mắt cô đâu.
"Là thế này, từ hôm nay trở đi công ty quyết định sẽ đầu tư toàn diện cho cô." Dương tổng mỉm cười nói thêm: "Là loại tốt nhất."
Thang Tư Lan nghỉ ngờ liếc ông ta một cái: "Dương tổng, ông lại muốn tôi làm gì nữa?"
"Không không, tuyệt đối không có, trước đây là do tôi nhìn nhầm, sau này Truyền thông Kim Quang sẽ là chỗ dựa lớn nhất của cô! Chắc chắn sẽ đẩy cô từ vị trí này lên đến ngai vàng ảnh hậu!" Dương tổng nịnh nọt vội vàng kéo ghế ra: "Cô ngồi xuống đi, ngồi đi! Đừng khách sáo với tôi!"
Thang Tư Lan càng nghi ngờ gã Dương tổng khốn khϊếp này không có ý tốt, quả nhiên, sau đó nhanh chóng lòi đuôi.
"Là thế này, dạo gần đây Mục tổng muốn đầu tư vào công ty Truyền thông Kim Quang của chúng ta, bản thân ngài ấy đánh giá rất cao cô, nói muốn đầu tư toàn diện cho cô một lần nữa!"
"Điều kiện?"
Thang Tư Lan không tin thế giới này có bữa ăn trưa miễn phí.
"Đương nhiên…" Dưởng tổng vội vàng sửa lời: "Mục tổng đánh giá cao tố chất cá nhân của cô, nói cô nhất định sẽ nổi tiếng! Đầu tư mà, nhất định phải lợi nhuận, chỉ cần cô giúp chúng tôi kiếm nhiều tiền hơn nữa…"
Thang Tư Lan lại không nghĩ chuyện này đơn giản như thế, e là còn có điều gì đằng sau nó.
Nhưng mà cô vẫn đồng ý, dù sao sau này cô cũng muốn đóng phim nên bớt va chạm hơn cũng tốt.