Thang Tư Lan híp đôi mắt đen láy: "Chắc thế."
Diệp Yến Lan cười, không nhắc đến Ban Giai Giai nữa.
Quay hết phần hôm nay xong, đến chạng vạng tối, Thang Tư Lan đội mũ lưỡi trai, bảo bọc bản thân kỹ lưỡng rồi rời khỏi khách sạn.
Điểm quay phim của họ là bí mật, không cho người ngoài vào chụp ảnh, nên diễn viên trong khách sạn đều không thể ra ngoài một mình một cách tùy tiện.
Nếu thật sự có thông cáo gấp thì cũng phải báo trước một tiếng với đạo diễn Hồng.
Ép thấp mũ xuống, Thang Tư Lan đi dọc theo đường cái, chốc chốc lại giương mắt nhìn tình hình xung quanh, để tránh có người nhận ra mình, gây phiền toái.
Dưới tòa nhà cao tầng, cô vừa nhích người đã thấy con xe màu đen đỗ sát đấy.
Hơi quen.
Bước chân cô dừng lại.
Chưa đầy ba phút sau, một bóng người bước xuống xe.
Mắt Thang Tư Lan chợt lạnh đi.
Ban Giai Giai kéo áo khoác lên che cổ mình, ngó nghiêng hai phía vài lần, xác định không ai theo dõi mới đi nhanh về phía đoàn phim.
Thang Tư Lan nghiêng cơ thể thon thả sau bức tường, che miệng, nghiêng người liếc về phía chiếc xe kia.
Cô nhớ rất rõ biển số xe này.
Là xe của Thang Tích Diễm!
Không ngờ, Ban Giai Giai nhìn có vẻ vô hại là thế, nhưng lại là người Thang Tích Diễm phái đến kề cạnh cô.
Ban Giai Giai, sợ rằng đây cũng là tên giả của cô ta.
Diễn tốt như thế, sao không đi làm ảnh hậu luôn đi?
Khó trách lúc mình cho cô ta đến khách sạn, cô ta đồng ý ngay, còn xử lý tốt như thế.
Đúng là trò cười.
Thang Tư Lan ngồi dậy, quay về.
Ban Giai Giai vội vàng đi xuống lầu, trông thấy là Thang Tư Lan đã bọc kỹ mình, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn: "Cô, cô đi đâu đấy?"
"Còn không phải do cô xin nghỉ, không ai mua đồ ăn nên tôi mới phải ra ngoài sao."
"Nhưng cô cũng không báo đoàn phim một tiếng, cứ thế mà chạy đi, lỡ đâu bị phát hiện thì phiền phức lắm." Ban Giai Giai tỏ vẻ lo lắng.
Thang Tư Lan nhìn chằm chằm vào phản ứng của đối phương, khóe miệng nhếch lên nét cười lạnh.
"Hay là lên lầu trước rồi nói sau. Cô muốn ăn gì cứ gọi điện cho tôi là đucợ rồi."
Thang Tư Lan đi vào thang máy, cười nhìn cô ta, nói: "Lần sau sẽ gọi."
Ban Giai Giai nhìn sắc mặt Thang Tư Lan, từ từ thu tiếng lại.
*
Hôm sau.
Thang Tư Lan lại nhận được điện thoại nhà.
Lần này là người anh thân yêu kia của cô gọi đến. Giọng nói trầm thấp, không cần nhìn cũng biết là kẻ chân chó.
"Anh cả."
"Biết em bận, nhưng cũng nên bớt chút thời gian về nhà." Giọng đối phương lộ rõ vẻ không vui.
Ánh mắt Thang Tư Lan đảo sang đạo diễn Hồng đang chỉ đạo quay, híp mắt nói: "Được, em thương lượng với đạo diễn một chút, bớt chút thời gian về nhà."
"Khi nào, để anh phái xe đến."
"Không cần, em tự ngồi xe về." Thang Tư Lan mím môi: "Anh cả bận đi, em không quấy rầy nữa."
Người đầu dây kia dặn dò cô một tiếng rồi cúp máy.
Ban Giai Giai đứng cạnh nghe rõ hết, nháy mắt nói: "Tư Lan muốn xin nghỉ phép về nhà à?"
"Trong nhà có vẻ muốn tổ chức gì đó, tôi không về một chuyến không được." Thang Tư Lan nhìn cô ta, cười ý nhị.
Ban Giai Giai thấy nét cười này của cô, không hiểu sao lại hơi chột dạ.
"Vậy..."
"Tôi đã nói với đạo diễn Hồng rồi, với biểu hiện mấy ngày nay của tôi, ông ấy sẽ đồng ý cho tôi về nhà hai ngày. Đúng rồi, cô cũng sắp xếp chút đi, về cùng tôi."
"Hả?"
Ban Giai Giai do dự.
"Cô không phải trợ lý của tôi à?"
Thang Tư Lan cười đầy ý vị.
Ban Giai Giai thoáng giật mình, vội gật đầu: "Được, tôi đi chuẩn bị đây."
Nhìn bóng cô ta chạy xa, Thang Tư Lan lại lấy điện thoại ra, ấn mở màn hình, nhìn chăm chăm vào dãy số lạ kia.
Có nên gọi qua thử không nhỉ?"
Tay chạm một cái, vừa gọi đi, do dự một chút lại cúp.
*
Trong nhà lớn ở Hải Thành.
Điện thoại trên đầu gối run lên, bàn tay to vừa cầm lấy, lướt được một nửa thì đầu kia cúp máy.
Con mắt đen láy lóe lên.
Thấy dãy số quen thuộc phía trên, bờ môi mỏng khẽ nhếch.
Vuốt ve màn hình, ngẩng đầu nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ.
Một lát sau, bấm đường dây nội bộ: "Chuẩn bị một chút."
Vân Mậu Lâm chịu trách nhiệm bảo an sững sờ: "Đi đâu?"
"Nam Thành."
Ngắt máy.
Vân Mậu Lâm kinh ngạc!
Vân Mậu Lâm vội gọi một cú điện thoại khác, truyền tin cho những người khác rằng: con hổ ăn thịt người sắp rời khỏi hang rồi!
Vân Mậu Lâm vừa thông báo ra, người ở các nơi đều muốn nổ tung.
Muốn làm chuyện lớn gì nữa đây!
Da đầu căng chặt, họ chuẩn bị phần mình, miễn cho người đàn ông kia đột nhiên hứng lên muốn làm chuyện lớn, họ không chuẩn bị đàng hoàng sẽ thành trò cười.
*
Xin hai ngày nghỉ.
Thang Tư Lan đưa trợ lý Ban Giai Giai rời khỏi đoàn phim, về nhà.
Ngồi trong taxi, Thang Tư Lan đã sẵn sàng đối mặt với những người nhà họ Thang kia.
"Tư Lan, nhà họ Thang..."
Ban Giai Giai ngồi bên cạnh tỏ vẻ rất hồi hộp.
Thang Tư Lan ổn định người, che môi nói: "Vừa rồi anh cả tôi gọi bảo là ông cụ ở nhà tổ chức sinh nhật, bảo tôi về tham gia náo nhiệt. Không sao đâu, ngày mai tôi đưa cô về đoàn phim ngay."
Ban Giai Giai giật giật khóe môi, cười gượng.
Sau đó không nói gì nữa.
Xe đi vào khu biệt thự Nam Thành, dừng trước cổng một tòa nhà độc lập.
Từ biệt cả một đời rồi, lần này mới xuất hiện trước mắt lần nữa, nhưng Thang Tư Lan lại chẳng hoài niệm chút nào, chỉ có lạnh lòng.
Két...!
Cửa sắt điện tử mở ra.
Một người đàn ông độ hơn năm mươi đi ra, căng mặt đi đến chỗ Thang Tư Lan: "Đều đang đợi Tư Lan tiểu thư cả."
"Chú Trần."
Thang Tư Lan lạnh nhạt gọi một tiếng, dưới mí mắt giấu đi vẻ lạnh lẽo.
Chú Trần bình thản gật đầu, lại nhìn sang Ban Giai Giai bên cạnh, cũng chẳng hỏi gì mà đưa người đi thẳng vào.
Ánh tà dương chiếu lên bậc thang thứ hai cạnh cửa lớn nhà họ Thang. Thang Tư Lan đứng trên bậc thang, được tầng ánh sáng kia bao phủ, ánh sáng ngược chiều khiến cơ thể cô được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng mờ mờ.