Giang Hải Lâu hơi nghiêng khuôn mặt đầy sức mạnh, lạnh cứng lên, đặt ánh mắt lạnh ngắt sắc bén như lưỡi dao bắn lên người Thời Mỹ Phân.
Cơ thể Thời Mỹ Phân khẽ run rẩy, mặt trắng bệch đứng nấp sau lưng chồng mình là Giang Hải Tuyền, né tránh ánh mắt lạnh như băng của anh quét tới.
Chờ Thời Mỹ Phân nhìn qua lần nữa thì người đàn ông kia vẫn đặt ngón tay lên cái nít, không nói một lời nào, cụp mắt xuống.
Đúng là người đàn ông lạnh lùng.
"Hải Lâu, cháu không có điều gì muốn nói?" Tần Vĩnh Đông ho khan, nhắc nhở anh đừng chọc giận người ở đây, đừng để đến lúc đó ngay cả ông ta ra mặt cũng không áp chế nổi cảnh tượng này.
Nghe nói lúc Tần Vĩnh Đông còn trẻ đã bái ông cụ cả nhà họ Giang làm anh em kết nghĩa cho nên chiếm được một vị trí ở nhà họ Giang, động một chút là dùng thân phận "tộc trưởng" ra dọa người khác, bảo vệ lẽ phải.
Ông ta ngồi ở vị trí trên trong cảnh tượng hôm nay, rất có khí thế chỉ đông chỉ tây.
"Chú Tần, xem ra lão Tứ không muốn giải quyết chuyện này với chúng ta một cách dễ dàng."
Khuôn mặt Tần Hải Tùng âm u, cười khẩy với Giang Hải Lâu: "Vậy thì chúng ta dùng cách của mình để giải quyết là được rồi."
Đám phụ nữ ở hiện trường mặt trắng không còn chút máu nhưng họ là người nhà họ Giang, biết những người này là ma quỷ nên không dám thở dốc.
Một khi giằng co thì các cô chỉ có thể chạy trước.
Mắt thấy cảnh tượng máu tanh sắp xảy ra, Tần Vĩnh Đông cau mày nhìn Giang Hải Lâu không hề có động tĩnh gì.
Giang Hải Lâu nâng đôi mắt lạnh lùng sắc bén lên, liếc qua người họ, tổn thương người như lửa lại rét lạnh như băng.
Quả thực khiến người ta không biết làm thế nào!
"Chú Tần, tôi không có lời gì để nói. Anh Hai muốn dùng cách của mình để giải quyết tôi cũng không còn gì để nói. Có điều..." con ngươi hờ hững đảo qua già già trẻ trẻ trong phòng, ánh mắt không có chút độ ấm, đặc biệt là khi nhìn phụ nữ và trẻ em như nhìn vật chết: "Anh cả và anh hai đều có nhà có cửa, khó tránh khỏi sẽ bị hạn chế. E rằng tới lúc đó người bị thương sẽ là đám các chị dâu..." Còn anh thì không vướng bận, một thân một mình, không có gì để mất.
Sắc mặt Giang Hải Tuyền, Giang Hải Tùng và mọi người thay đổi nhanh chóng!
"Giang Hải Lâu..."
Thời Mỹ Phân vừa gầm lên đã bị Giang Hải Tuyền kéo lại, dùng ánh mắt cảnh cáo cô ta yên phận.
"Lão Tứ, ý cậu là gì?"
"Chẳng qua tôi chỉ chơi một trò chơi với anh cả và anh hai thôi, các anh cần gì phải tính toán rõ ràng. Tôi cũng rất thích đi hầu." Thái độ không đếm xỉa gì của Giang Hải Lâu làm Giang Hải Tuyền, Giang Hải Tùng nhớ tới một chuyện. Trái tim hai anh em thắt lại, mặt u ám mang theo sát khí.
Giang Hải Lâu cong đôi môi mỏng, cuối cùng ngón tay thon dài nhấn xuống cái nút được anh nghịch từ nãy đến giờ.
Chiếc xe lăn đa năng nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động, từ từ lăn ra ngoài.
Bỗng nhiên.
Tất cả mọi người chuyển mắt từ phía bóng lưng người đàn ông kia về phía hai anh em Giang Hải Tuyền. Họ không động đậy, không ai dám động đậy.
Ác ma!
Anh chính là ác ma!
Giang Hải Tuyền và Giang Hải Tùng nhìn chằm chằm vào Giang Hải Lâu đang ra ngoài, cố gắng đè nén cơn giận dữ sắp bùng nổ trong cơ thể!
Tần Vĩnh Đông cau chặt mày, như có điều suy nghĩ đặt mắt lên người hai anh em.
Ông ta chỉ ra mặt trong chuyện này chứ không muốn cứng đối cứng với người đã hóa ma kia thật. Dù sao trận lửa lớn này cũng không đốt tới người Tần Vĩnh Đông ông ta.
Cho nên việc không liên quan đến mình thì đương nhiên càng là chuyện dĩ nhiên!
"Hải Tuyền?" Thời Mỹ Phân trắng bệch mặt nhìn chồng, đôi chân run rẩy, muốn nói lại thôi.
"Chuyện này... chấm dứt ở đây."
"Cái gì?" Người nhà họ Giang bị ảnh hưởng đến đều khó tin nhìn Giang Hải Tuyền.
"Tất cả mọi người nghe rõ lời tôi nói chưa?"
Giang Hải Tuyền hét lớn một tiếng, không ai ở hiện trường dám phản bác nữa.
Rồi sẽ có cơ hội.
Không tin không đẩy ngã được một người què!
Giang Hải Tuyền nghiến răng nghiến lợi, nuốt bụng máu điên này: "Chú Tần, chuyện hôm nay phải phiền chú đi một chuyến rồi."
Giang Hải Tuyền dẫn người nhà nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhưng chẳng ai ngờ Giang Hải Tuyền sẽ dễ dàng nhả ra như vậy. Mà khi Giang Hải Lâu ngồi đây thì tất cả mọi người như bị nghẹn họng, không dám thở ra.
Nhớ tới những hành động việc làm mấy năm nay và việc làm mấy ngày nay của Giang Hải Lâu, nhiều huyết mạch trực hệ suýt chút nữa thì bỏ mạng, cả đám già trẻ cắn răng, sợ hãi không ngớt.
"Phim hành động?"
Thang Tư Lan nhận kịch bản từ tay người đại diện Thi Hoa, trước mắt là đang trong quá trình chuẩn bị.
Cần tìm một vai nữ có thể đánh nhau lại là kẻ ác, không thể nói rõ là quan trọng đến mức nào, nhưng cảnh đánh nhau chắc chắn sẽ nhiều.
Không phải kiểu nhân vật có kết cục tốt.
Giới giải trí bây giờ người có thể chịu được cực khổ toàn là người đóng thế. Ngôi sao chân chính chỉ cần POSS biểu cảm là được.
"Bây giờ hiếm ai chọi phim hành động, nhưng nếu may thì có khi lần này cô có thể đột phá."
Thi Hoa cũng để ý Thang Tư Lan.
Bây giờ Thang Tư Lan còn chưa có quyền chọn kịch bản: "Nếu không đến mức khiến người ta ghét như trước thì tôi cũng không soi mói gì. Lúc nào thì quay thử?"
"Có thể nhân vật này sẽ có thêm đất diễn ở giữa. Đạo diễn Hồng định sắp tới sẽ để cô luyện tập theo lộ trình trên này cho tốt."
Thi Hoa lại lấy ra một xấp lộ trình huấn luyện từ túi ra.
"Đạo diễn Hồng?" Thang Tư Lan hơi hoảng hốt. Cô không nhớ kiếp trước đạo diễn Hồng có từng dự trù bộ phim cảnh sát này không.
Đạo diễn Hồng là một trong những đạo diễn lớn nổi tiếng trong nước. Ông ta khác với Vương Khánh Uy Phim hành động ông ta quay khá đón đầu thị hiếu, chưa bàn đến việc bạo phòng vé, chỉ nói đến danh tiếng đã không tệ rồi, trong tay ông cũng có vài bộ hệ liệt bạo.