Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 22

Trường Tuế bình tĩnh lấy lư hương ra, sau đó lấy là bùa từ trong ba lô ra, vung tay đốt nó rồi ném vào lư hương, lại từ chỗ sâu nhất trong ba lô, móc ra một cái bình nhỏ, cô mở nắp bình, một mùi hương mà người thường không ngửi được lập tức bay ra, cô đổ một giọt chất lỏng màu đỏ tươi vào ngọn lửa đang cháy trong lư hương.

Đột nhiên, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Trường Tuế lại thắp thêm một nén nhang.

Loại hương này không khác gì loại hương bán trong các cửa hàng đám cưới đám ma nhưng lại được sản xuất đặc biệt, bên trong có bỏ thêm thứ gì đó có thể đánh thức sự thần trí của ác quỷ.

Trường Tuế ngồi xếp bằng dưới đất, lẳng lặng chờ đợi.

Không có ma quỷ nào có thể cưỡng lại mùi máu của cô.

Một tầng sương đen dần ngưng lại trên trần nhà phòng khách, xoay quanh.

Nén nhang đốt trong lư hương, khói bay thẳng lên trần nhà, từ từ hòa vào làn sương mù đen.

“Lâm Ngọc Nhu, cô si tâm vô ích, bị chồng mình lừa dối, lại bị hắn ta hại, chôn sâu dưới mặt đất hơn ba mươi năm, oán khí của cô biến thành lệ quỷ. Bây giờ thi thể của cô và con gái đã thấy lại ánh mặt trời, chân tướng đã được làm rõ. Thủ phạm hại cô cũng đã chết, mặc dù lúc hắn ta già tin Phật, lại làm rất nhiều việc thiện, nhưng vẫn không thể xóa bỏ tội gϊếŧ người mà mình đã gây ra, nếu xuống địa phủ, hắn ta sẽ phải vào mười tám tầng địa ngục.”

“Mà cô, bị oán khí quấn lấy, gϊếŧ hại người vô tội, sau khi vào địa phủ, cũng phải xuống địa ngục. Nhưng con gái của cô, cô bé còn có thể chuyển thế đầu thai, nếu cô chấp mê bất ngộ, sẽ chỉ khiến cho cô bé rơi vào địa ngục với cô, trăm năm nghìn năm phải chịu cực hình trong địa phủ, không được chuyển thế luân hồi.”

Vẻ mặt Trường Tuế bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng không có tình người vang vọng trong nhà.

Cô biết, Lâm Ngọc Nhu có thể nghe được lời cô nói.

Cô nhận được ký ức của Lâm Ngọc Nhu.

Rõ ràng biết nỗi bất bình lớn nhất của Lâm Ngọc Nhu ngoài bản thân cô ra còn là vì con gái.

Cô ấy biết con gái là bị Chu Thế Chính chôn sống, nếu không phải trận pháp trấn hồn thật sự quá lợi hại, xóa đi phần lớn oán khí của cô ấy, chỉ sợ Lâm Ngọc Nhu đã sớm hóa thành lệ quỷ, không còn thần trí, mà bây giờ mặc dù cô ấy đã hóa thành lệ quỷ, nhưng vẫn còn lại một ít thần trí, cũng là vì tình yêu và chấp niệm với con gái.

Căn phòng trống trải yên tĩnh thật lâu.

Trên trần nhà truyền đến âm thanh đầy đau khổ của người phụ nữ.

“Tôi không thể thoát khỏi sự oán giận, cũng không thể nuốt trôi cục tức này.”

“Cô vì oán hận, cam tâm tình nguyện để con gái cô rơi vào địa ngục với cô sao.” Trường Tuế hỏi, giọng nói chậm lại: “Còn có cha của cô, từ sau khi cô mất cho đến khi qua đời vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm cô, sau khi ông ấy chết, hồn quy về địa phủ, có lẽ lúc này đang ngóng trông mẹ con các cô đi xuống cùng đoàn tụ với ông ấy.”

Im lặng một lúc lâu.

Trường Tuế than nhẹ một tiếng: “Lâm Ngọc Nhu, không cần phải cứ chấp mê bất ngộ. Tôi sẽ giúp cô giải thích với địa phủ, giúp cô loại bỏ một ít tội nghiệt, để cô có thể sớm ngày luân hồi, làm người một lần nữa.”

Một lúc lâu sau, sương mù đen lơ lửng trên trần nhà bắt đầu kích động, dần dần ngưng tụ biến thành hình người, từ trên đỉnh đầu Trường Tuế bay xuống.

Hai mẹ con Lâm Ngọc Như đều hiện ra hình người, dừng ở trước mặt Trường Tuế.

Trước khi chết Lâm Ngọc Nhu mặc một chiếc váy màu trắng, ôm con gái trên tay, cô ấy có vẻ ngoài thanh tú dịu dàng, tóc dài xõa trên vai, thoạt nhìn dáng vẻ là một người có tình tình tốt, trên thực tế cũng là như vậy, ở bên ngoài nhìn thấy, cô và Chu Thế Chính là một đôi vợ chồng ân ái, mà nhìn ở cô cũng thấy như vậy, một ngày kia phát hiện ra bị chồng lừa dối, là lần duy nhất trong đời cô ấy cuồng loạn thất thố, cũng là lần cuối cùng.

Mà cô bé mà Lâm Ngọc Nhu ôm trong tay, mặc một cái váy hoa, trắng trẻo đáng yêu, rất khó tưởng tượng, làm sao mà Chu Thế Chính tàn nhẫn chôn sống cô bé dưới lòng đất tối tăm như vậy.

Cô bé nắm tay mẹ, vẻ mặt đầy ngây thơ hỏi Trường Tuế: “Chị, em và mẹ sẽ chết sao?”

Trường Tuế đứng lên, cong lưng, đôi mắt cong cong, khuôn mặt lạnh lùng như băng ngày thường lúc này nhìn có vài phần dễ gần: “Sẽ không.” Cô sờ đầu cô bé: “Chờ đến địa phủ rồi, em có thể gặp được ông ngoại.”

Cô bé lập tức kinh ngạc vui vẻ nhìn về phía Lâm Ngọc Nhu.

Lúc này đôi mắt tối đen không có ánh sáng của Lâm Ngọc Nhu lóe lên ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với Trường Tuế, hỏi: “Con gái của tôi, nó thật sự sẽ không phải xuống địa ngục chứ?” Cô ấy lo sợ con gái sẽ bị mình liên lụy.

Trường Tuế gật đầu: “Tôi đảm bảo với cô.”

Nói xong, cô lấy giấy vàng viết một lá thư giải thích rồi bỏ vào lư hương đang cháy, sau khi bị cháy hết, xuất hiện ở trong tay Lâm Ngọc Nhu.

“Đến lúc đó cô có thể đưa thư giải thích này cho phán quan.”

Lâm Ngọc Nhu cười dịu dàng với cô: “Cảm ơn.”

Cô ấy tự biết bản thân hại người khác mất mạng, vì vậy sẵn sàng chuộc lỗi, chỉ nghĩ con gái mình có thể đầu thai chuyển thế, làm người một lần nữa.

Trường Tuế lấy một danh thϊếp màu đen từ trong ba lô ra, ném vào trong lư hương.

Khi danh thϊếp đã cháy hết, trong phòng khách tối tăm đột nhiên xuất hiện những đốm sáng nhỏ bay lơ lửng trong không trung, ngay sau đó một người đàn ông mặc tây trang màu đen dường như theo những đốm sáng nhỏ xuất hiện trong phòng khách.