Mặc dù Mập Mạp nặng như vậy, nhưng cũng không thể lay chuyển được cậu ta, dùng tay có phù triện vỗ mạnh vào lưng “Tần Nhất Xuyên” cũng không có tác dụng, mắt thấy hai mắt Trường Tuế nhắm chặt, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt trở nên đỏ bừng, sắc mặt đau khổ, cả thân hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Nhưng vào lúc này, Trường Tuế đột nhiên mở bừng mắt, dùng sức cắn đầu lưỡi, sau đó một ngụm máu phun lên mặt của “Tần Nhất Xuyên.”
Sắc mặt của “Tần Nhất Xuyên” lập tức trở nên dữ tợn! Sau khi phát ra một tiếng gầm nhẹ, cái bóng màu đen ở trong cơ thể của Tần Nhất Xuyên đột nhiên rời khỏi, sau đó cùng bóng đen cách đó không xa nhảy ra khỏi tầng hầm.
Ánh mắt Tần Nhất Xuyên dần dần thanh tỉnh, sau đó hoảng sợ nhìn bàn tay mình đang dùng sức bóp cổ Trường Tuế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cậu ta sợ hãi tới mức vội vàng buông tay. Cơ thể Trường Tuế lập tức uể oải ngã xuống, dựa vào tường, trượt xuống đất rồi nằm trên mặt đất ho dữ dội.
Mập Mạp vội vàng tiến lên: “Cô sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Trường Tuế chỉ cảm thấy cổ của mình suýt chút nữa bị cắt đứt, cổ họng đau nhức, căn bản không nói ra lời.
Tần Nhất Xuyên sửng sốt hồi lâu mới quỳ gối xuống trước mặt Trường Tuế, tay cũng không dám chạm vào cô, sợ hãi, căng thẳng, bối rối và áy náy nhìn cô, nghĩ đến bản thân suýt nữa thì bóp chết cô, trong lòng run lên, cảm giác áy này to lớn gần như nuốt chửng cậu ta, cậu ta run rẩy nói: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”
Trường Tuế bỗng nhiên ngẩng đầu, hung dữ nhìn chằm chằm cậu ta, khàn giọng hỏi cậu ta: “Ai bảo anh tới?”
Kể từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Tần Nhất Xuyên bị mắng nặng nề như vậy, thân hình cao lớn của cậu ta co rúm lại: “Xin, xin lỗi…”
Lúc này Mập Mạp cũng không quan tâm Tần Nhất Xuyên là con trai của Tần Diệu Văn, quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng lại bị kinh hãi.
Khuôn mặt trắng nõn của Tần Nhất Xuyên đầy vết máu từ ngụm máu mà Trường Tuế vừa phun ra.
Khẩu khí của Mập Mạp lập tức biến mất, vừa đỡ Trường Tuế vừa hỏi: “Không phải cậu đến chỗ của đạo diễn Tần sao? Tại sao lại đột nhiên quay lại?”
Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế, thật cẩn thận mà nói: “Tôi ở bên ngoài đợi rất lâu, thấy hai người mãi không ra ngoài nên mới đi vào.”
Bây giờ tâm trạng của cậu ta rất phức tạp, những gì xảy ra ở trước mặt cậu ta khiến cho cậu ta không thể tin tưởng được. Những gì Trường Tuế nói đều là thật, mà cậu ta ngay từ đầu đã hiểu lầm cô, nhằm vào cô, vừa rồi còn tùy tiện đi xuống, không nói đến việc ngắt lời cô, mà suýt chút nữa cậu ta đã bóp chết cô.
Bình thường khi xem phim điện ảnh mạo hiểm cậu ta ghét nhất là đồng đội ngu như heo, nhưng hành vi vừa rồi của cậu ta còn không phải là của đồng đội ngu như heo hay sao?
Tần Nhất Xuyên cảm thấy rất áy này với Trường Tuế, ước gì mình có thể bị cô mắng nặng nề một trận.
Mập Mạp cũng buồn bã nói: “Nếu vừa rồi không phải cậu đi vào, Trường Tuế đã sớm khống chế được vật kia!”
Ngoại trừ xin lỗi Tần Nhất Xuyên cũng chỉ biết nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Trường Tuế rất khó chịu, đầu đau, cổ họng đau, đầu lưỡi bị cắn cũng đâu, nếu không phải bây giờ cô rất yếu, cô chắc chắn sẽ đánh Tần Nhất Xuyên một trận, cô cũng không thèm nhìn cậu ta, duỗi tay đặt lên vai Mập Mạp, ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Đỡ tôi đi ra ngoài.”
Trên môi Trường Tuế dính máu, môi đỏ tươi, càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mập Mạp vừa định đỡ Trường Tuế đứng lên, trên ngực đột nhiên đau đớn, lập tức rên lên một tiếng, cúi xuống.
Vừa rồi do quá lo lắng nên hắn không nhận ra điều đó, lúc này mới cảm nhận được cơn đau.
Tần Nhất Xuyên lập tức lo lắng hỏi: “Anh cũng bị thương sao?”
Cậu ta không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong khuôn mặt Mập Mạp đầy tức giận nhìn cậu ta, biểu cảm cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi: “Cậu vung cánh tay lên đánh bay tôi ra ngoài, suýt chút nữa bị cậu đánh chết rồi!”
Tần Nhất Xuyên: “… Thật sự xin lỗi.”
Hơn mười phút này cậu ta chỉ nói xin lỗi, gần như nhiều bằng những lời cậu ta đã nói trong cả cuộc đời của mình.
Cậu ta chủ động đỡ Trường Tuế: “Để tôi đỡ cô ra ngoài.”
Trường Tuế lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tôi không di chuyển được, cõng tôi.”
Tần Nhất Xuyên hơi sửng sốt, ngay sau đó không hề do dự ngồi xổm xuống.
Trường Tuế nằm lên lưng Tần Nhất Xuyên, hai tay ôm cổ cậu ta.
Cổ Tần Nhất Xuyên bị đôi tay lạnh như băng của Trường Tuế ôm vào hơi co lại, sau đó đưa tay ra sau ôm lấy chân cô rồi đứng dậy.
Cậu ta giật mình, người trên lưng quá nhẹ, nhẹ như một đứa trẻ.
Trường Tuế nằm trên lưng cậu ta, yếu ớt áp mặt vào đó, nhắm mắt lại, mái tóc đen mượt trượt theo cổ xuống ngực của Tần Nhất Xuyên.
Hơi thở yếu ớt của Trường Tuế nhẹ ngàng thổi vào cổ Tần Nhất Xuyên, có hơi ngứa.
Mập Mạp mở đèn pin ở điện thoại ra, ngọn nến trên mặt đất đã tắt, sau đó hắn đi lên phía trước soi đường cho hai người.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế đi lên bậc thang.
Cõng người đến phòng khách, đặt lên trên sô pha.
Lúc này Mập Mạp mới phát hiện trời bên ngoài đã tối, khó trách Tần Nhất Xuyên đi xuống.
Tần Nhất Xuyên bật đèn trong phòng khách, sau đó nhìn thấy vết ngón tay màu tím trên cổ của Trường Tuế bị cậu ta bóp, quả thật khiến người ta giật mình.